Chương 142: Trở về 1
Cao Tú Lan vui vẻ đáp: “Còn biết đánh điện báo về, đúng là rất hiểu chuyện, không phải một đứa ngốc.” Bây giờ bà ấy đã càng ngày càng hài lòng với con rể.
Binh đoàn biên cương, Cố Trường An đeo hành lý mừng rỡ ra ngoài, sau đó ngồi lên xe ba bánh kéo vật liệu ra ngoài, chuẩn bị đến nhà ga bắt xe về nhà.
Anh đã sớm đánh điện báo về nhà, nói cho người nhà biết anh sắp trở về, trong nhà sẽ chuẩn bị sẵn đồ ăn thức uống mà anh thích.
Đợi anh về rồi nhất định phải ăn một miếng cơm lớn, cắn một miếng thịt lớn, sau đó nằm trên giường ngủ tới tối mịt... Điều quan trọng nhất là xin ông già nhà anh để anh ở nhà... hu hu hu...
...
Sau khi Tô Thanh Hòa nghe thấy tin tức Cao Tú Lan quay về nói thì suýt chút nữa đâm vào tay. Đại Nha nhanh chóng thổi cho cô mình. Cô đang làm quần áo cho cậu bé đấy, không thể để tay cô đau được.
Tô Thanh Hòa nhìn mẹ mình, hỏi: “Mẹ ơi, thật hay giả vậy, tân binh còn có thể trở về à?”
“Đương nhiên là thật, trong bộ đội đánh điện báo, còn có thể là giả sao? Mẹ thấy có lẽ thằng nhóc kia biết ở nhà thu xếp đối tượng nên vội vã chạy về đấy. Thanh Miêu Nhi à, đến lúc đó phải mặc quần áo mới, chúng ta ăn mặc thật xinh đẹp. Xem Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta này, bây giờ đã cao hơn rất nhiều rồi.”
Tô Thanh Hòa tỏ vẻ ngoại trừ lúc ngày mùa thu hoạch thỉnh thoảng nấu món mặn cho nhà thì mỗi ngày không làm gì, ăn lương thực chính, thỉnh thoảng mở bếp nhỏ trong phòng bếp quân tẩu, có thể không cao lên được sao.
Cao Tú Lan nhìn gương mặt càng lớn càng có da có thịt của con gái mình, còn có ánh mắt cái mũi dần dần nảy nở, vô cùng kiêu ngạo. Không ai trong đội là phúc hậu xinh đẹp hơn con gái mình.
Đây chính là số được hưởng phúc.
Bởi vì năm ngày nữa phải tới đây gặp mặt nên Cao Tú Lan kêu con trai và đám con dâu quét dọn trong ngoài sạch sẽ. Nhất định phải khiến người ta cảm thấy tuy rằng nhà ở nông thôn nhưng bọn họ cũng chú ý giống người trong nội thành.
“Đại Nha Nhị Nha Tam Nha, làm việc đi. Bàn ghế không được có một hạt bụi nào.”
“Bọn cháu biết rồi ạ.” Bọn nhỏ hưng phấn chạy khắp nơi. Bận rộn trong ngoài, chỉ vì nghênh đón dượng tương lai của bọn nó, sau đó sẵn tiện mặc quần áo mới.
Bỏ ra hai ngày quét dọn đâu vào đấy rồi, Cao Tú Lan vẫn chưa hài lòng, còn chuẩn bị đi tìm nhà họ Cao lấy chút đồ tốt về chiêu đãi thông gia.
Tô Thanh Hòa nghe thấy bà ấy muốn đi moi đồ lập tức nói: “Mẹ ơi, con xem mắt đến tìm nhà bà ngoại làm gì, tìm cha con đi. Chuyện của con mà ông ấy mặc kệ thì chuẩn bị lo cho ai chứ? Người ta xem mắt đều có cha thu xếp, cha lại không lo cho con hả?”
Nghe Tô Thanh Hòa nói vậy, Cao Tú Lan lập tức đau lòng thay con gái của mình, nhà người ta gặp chuyện này, có người làm cha nào không nghĩ cách kiếm chút mặt mũi cho con gái mình chứ. Tô Đại Căn ông ấy dựa vào đâu mà mặc kệ.
Buổi tối Cao Tú Lan nói chuyện với cái vò gốm lớn: “Đại Căn à, đây chính là chuyện lớn của con gái ông đó, ông phải kiếm ít đồ tới chiêu đãi thông gia. Nếu ông để cho con gái ông mất mặt, sau này tôi xuống dưới sẽ không tha cho ông đâu. Ông nhất định không được nhẫn tâm như vậy đó, phải làm việc thay con gái ông.”
Trong một căn phòng khác, Tô Thanh Hòa dùng năm con cá đổi một cân thịt heo, năm con cá còn lại thì đổi thành một con cá lớn hơn bốn cân. Trong lòng cô cảm thấy may mắn vì lúc làm cá ngày mùa thu hoạch là do cô tự ra tay, nếu không hiện tại không lấy ra nổi nhiều đồ như vậy. Sau này vẫn phải động tay nhiều hơn, tích trữ nhiều đồ hơn nữa.
Sáng sớm hôm sau, Cao Tú Lan thấy thịt cá thì mừng rỡ ôm cái vò gốm lớn nhà mình hôn mấy cái, cả bữa sáng cũng không ăn đã vác cá và thịt tới thị trấn. Đồ tốt như vậy, phải để đám con trai con dâu sáng mù mắt. Bước chân bà ấy nhanh thoăn thoắt.
Sau khi lượn một vòng quanh huyện trấn, bà ấy lập tức chuẩn bị trở về. Kết quả đi quá nhanh nên đâm vào một người.
Tay chân già cả bị đụng đau hết cả lên. Sau đó bà ấy phát hiện một người trẻ tuổi mặc quân trang đang nhìn cái sọt trên lưng mình.
Đối phương cao hơn bà ấy, lại vừa va một phát, làm rơi cái nắp trên sọt, đồ bên trong có thể thấy hết, mặc dù dùng vải bôn phủ nhưng cũng có thể nhìn thấy thịt cá lộ ra từ các góc...
Cao Tú Lan nhanh chóng đậy nắp sọt lại: “Làm gì vậy, còn là một giải phóng quân, sao không chịu nhìn đường. Mấy cái này là cho con rể tôi ăn, làm hư cậu có bồi thường nổi không?”