Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 143 - Chương 143 - Trở Về 2

Chương 143 - Trở về 2
Chương 143 - Trở về 2

Chương 143: Trở về 2

“Xin lỗi bác.” Đồng chí giải phóng quân nghiêm túc nói, giống như máy móc, ánh mắt lại có chút đăm đăm.

Cá thật béo, thịt thật béo...

Cho con rể ăn, con rể nào có phúc như vậy.

Cao Tú Lan cũng không rảnh dây dưa với anh, hừ một tiếng rồi đeo sọt bỏ đi.

Đồng chí giải phóng quân mãi dõi theo bóng bà ấy đi xa, sau đó vác hành lý rời khỏi.

Xuyên qua một con phố nhỏ dài hẹp, cuối cùng cũng tới khu nhà mình.

Vừa mới chuẩn bị bước vào đã bị người cản lại, Trương đại gia canh cửa ngậm một điếu thuốc trong miệng, mất hứng nói: “Đồng chí, làm gì vậy, còn chưa đăng ký đó.”

“Chú Trương, là cháu, Trường An đây. Cháu về còn phải đăng ký hả?” Cố Trường An đưa đầu tới cho đối phương nhìn.

Trương đại gia lập tức mở to hai mắt nhìn, điếu thuốc ngậm trong miệng cũng rơi mất.

“Trường An, cậu là Cố Trường An đứa con thứ ba nhà phó huyện trưởng Cố hả? Sao, sao lại biến thành thế này, lúc đi còn mặt mày trắng trẻo, lúc về thì giống như cao lương bị xát thế.”

Cố Trường An: “...”

Cũng may cho dù làn da này bị mài thế nào thì gương mặt vẫn không thay đổi gì, chỉ là gầy một chút, nhìn càng giống một đứa con trai.

Cuối cùng Trương đại gia cũng xác định đây chính là thằng ba nhà họ Cố hết ăn lại nằm nổi tiếng trong khu nhà.

“Trường An à, mau về mau về đi, mẹ cậu đã sớm ngóng trông rồi, hôm nay cũng ra xem nhiều lần. Sáng sớm chị dâu cậu đã mua thịt về.”

Vừa nghe thấy thịt, Cố Trường An lập tức nuốt nước miếng, xách hành lý chạy đi.

Nhìn Cố Trường An lúc trước vai không thể gánh tay không thể xách bây giờ đã có thể xách túi hành lý chạy còn nhanh hơn chuột, Trương đại gia lập tức mặt mày ngạc nhiên: “Quân đội đúng là một nơi tốt.”

Bên phía nhà họ Cố đã sớm ngóng trông Cố Trường An trở về.

Mẹ Cố ở trong nhà đứng ngồi không yên, không ngừng hỏi con cả: “Điện báo không nói sai chứ, có phải mẹ tính sai ngày, hôm nay không phải ngày về không?”

“Mẹ ơi, là hôm nay đấy ạ.” Mặt mũi anh cả Cố tràn đầy nghiêm túc trả lời, sau đó đau đầu xoa thái dương. Bà cụ đã hỏi một trăm tám mươi lần rồi.

Mẹ Cố còn đang định hỏi lại, chợt nghe thấy trong nhà có tiếng gõ cửa, lập tức giành đi mở cửa.

Vừa mở cửa ra, bà lập tức ngây ngẩn cả người.

Đây là ai vậy?

Đối phương đứng trước cửa, lộ ra vẻ mặt bà quen thuộc, mếu máo, hít mũi, khóe mắt rưng rưng: “Mẹ ——”

“Trường An, Trường An của mẹ về rồi.” Cuối cùng mẹ Cố cũng xác định được cục cưng quý giá của bà đã về, lập tức ôm lấy anh: “Sao Trường An nhà chúng ta lại biến thành như vậy? Lúc đi còn giống mẹ, lúc về đã giống cha con rồi.”

Phó huyện trưởng Cố: “...” Vắt chéo tay sau lưng giả bộ như một người cha già nghiêm túc: “Được rồi, không phải đi lính thôi sao, về rồi còn gây động tĩnh lớn như vậy làm gì, bỏ đồ xuống đi rửa mặt thay quần áo trước đi, đợi lát nữa ăn cơm.”

Vừa nghe thấy ăn cơm, Cố Trường An không để ý tới tâm tình gì nữa, lập tức xách đồ chạy vào phòng.

“Mẹ ơi, con đi thay quần áo trước, đợi lát nữa sẽ ra ngoài nói chuyện với mẹ.”

“Mau đi mau đi, chị dâu con làm thịt kho tàu con thích nhất cho con đấy.”

Ầm một tiếng, Cố Trường An trực tiếp đụng vào cửa phòng.

Lúc ăn cơm, Cố Trường An ăn từng ngụm to đồ ăn, hai người anh trai và chị dâu nhìn thấy cũng có chút không đành lòng.

Lúc trước thằng ba bị đưa đi, bọn họ đều ra sức thúc đẩy...

Chị dâu cả Cố nói: “Trường An à, ăn nhiều một chút, có phải sống trong quân đội không tốt?”

Cố Trường An vừa ăn vừa gật đầu, lòng chua xót suýt chút nữa không nói nên lời: “Ngày nào cũng ăn bánh nướng, cứng đến mức không cắn nổi, còn nhạt nhẽo nữa. Lý Hiểu Huy lừa con nói tới đại đội có thể ăn mì trắng, mỗi ngày con luyện tập mệt muốn chết, khó khăn lắm mới đứng hạng nhất trong thi đấu tân binh, được chuyển tới đại đội tốt nhất. Kết quả không được ăn mì mà còn khổ hơn. Hu hu... đại đội trưởng của bọn con nói chỉ cần con luyện tập tốt là có thể về nhà thăm người thân. Ngày nào con cũng luyện tập lúc nghỉ ngơi, khó khăn lắm mới quật ngã năm cựu binh, bấy giờ mới thả con về. Hu hu...”

Cả nhà họ Cố: “...”

Cái gì, đứng hạng nhất trong thi đấu tân bình, còn đến đại đội tốt nhất? Còn đánh thắng cựu binh?

Không khoác lác chứ.

Người cả nhà đều mặt không thay đổi nhìn Cố Trường An, cảm thấy anh đang xoi mói nói dối, người trong nhà còn có thể không hiểu tính tình của người mình sao? Trường An như vậy, ra ngoài không bị người ta đuổi về đã là kết quả tốt nhất rồi.

Có thể ở lại quân đội lâu như vậy đã xem như không tệ.

Đương nhiên, vào những lúc thế này tất cả mọi người sẽ không đả kích anh.

Mới vừa về, cũng nên cho anh chút mặt mũi, nếu không cáu kỉnh thì sao?

Bình Luận (0)
Comment