Chương 144: Trở về 3
Cố Trường An không nhận ra sự kỳ lạ của người nhà, ăn từng ngụm từng ngụm thịt kho tàu và cơm gạo trắng, sung sướng tới mức mắt bất giác híp lại, dựa vào ghế mà thở dài.
Thoải mái quá, đây mới là cuộc sống của con người chứ...
Mẹ Cố thấy anh như vậy thì đau lòng cực kỳ, lập tức kêu chị dâu cả Cố mang nước mật ong tới. Trường An thích uống cái đó.
Ăn no, hơn nữa uống được nước mật ong ngọt ngào, Cố Trường An mặt mày tươi cười.
“Trường An, sao tự nhiên con lại về?” Phó huyện trưởng Cố bên cạnh bưng chén trà hỏi.
Ông còn chuẩn bị sau Tết sẽ tìm chiến hữu cũ để xem có thể để Trường An trở về xem mắt hay không, không ngờ rằng anh lại về trước thời hạn.
Cố Trường An hưởng thụ cầm ly nước tráng men của mình uống nước mật ong, nghe hỏi vậy bèn nói: “Không phải vừa rồi con đã nói rồi sao, con hoàn thành huấn luyện, đại đội trưởng của bọn con cho con về.”
Anh cả Cố Trường Chính hỏi: “Trường An à, chỉ một mình em về hả?”
Cố Trường An nói: “Có lẽ là thế, hình như những người khác vẫn chưa hoàn thành luyện tập.”
Sao câu này nghe lại không đáng tin chút nào vậy, người vốn dĩ không đáng tin nhất trong nhà lại có thể trở thành binh sĩ ưu tú trong quân đội sao? Người khác còn chưa hoàn thành huấn luyện, anh đã trực tiếp hoàn thành rồi?
Phó huyện trưởng Cố nói: “Đồng chí Cố Trường An, làm một giải phóng quân nhân dân phải thành thật, không được báo cáo sai quân tình.”
“Báo cáo sai quân tình cái gì?” Cố Trường An thấy bọn họ vẫn không tin thì trực tiếp vào phòng, sau đó lấy một phong thư từ túi của mình ra: “Đồ đều ở đây rồi, nói các người còn không tin. Con ở trong quân đội cả một ngày tốt đẹp cũng không có.”
Phó huyện trưởng Cố nhận lấy, từ bên trong móc ra huy hiệu và giấy khen.
Cố Trường An vẫn tiếp tục phàn nàn: “Con tưởng có được cái này là có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp trong đại đội rồi, kết quả vẫn chẳng có tác dụng gì. Không có tác dụng gì thì thôi đi, còn đến nơi khổ hơn những người khác. Cuối cùng con cũng biết vì sao chỗ này tên là Tiêm Đao doanh rồi, khó chịu giống như dẫm trên dao vậy...”
Sau khi người cả nhà xem huy hiệu và giấy khen xong đều ngơ ngác nhìn anh... Đây vẫn là Cố Trường An thằng ba nhà bọn họ sao?
Nhìn tên, ừ, không sai. Nhìn lại người, ngoại trừ làn da giống cha, vẫn đẹp như mẹ. Đúng là thằng ba.
Trời ạ, Trường An của bọn họ thật sự có tiền đồ rồi!
Ánh mắt phó huyện trưởng Cố kích động tới đỏ bừng.
Bàn tay cầm giấy khen cũng run rẩy. Thật không ngờ rằng vốn chỉ muốn đưa con trai đi tôi luyện chịu khổ một chút, để nó có thể trưởng thành một chút, ai biết lại thoáng cái phát triển tốt như vậy.
Ông nhìn lầm rồi, con mình là một hạt giống tốt để đi lính.
Ông hỏi: “Trường An, ở trong quân đội con rèn luyện thế nào?”
Cố Trường An bĩu môi nói: “Nếu không phải cơ thể con có nền tảng tốt thì đã phế từ lâu rồi!” Một đám người nhẫn tâm, đến giờ còn không đau lòng anh, còn hỏi anh rèn luyện thế nào, đương nhiên là liều mạng rèn luyện!
Mẹ Cố nghe xong trực tiếp gạt lệ: “May mà tôi cho Trường An ăn ngon. Các người lại cứ chê Trường An của chúng ta ăn ngon, ăn nhiều. Nếu nó không ăn như vậy thì có thể có tiền đồ sao?”
Chị dâu cả Cố và chị dâu thứ Cố lắc đầu. Em chồng đúng là được nuôi tốt.
Thấy mẹ mình khóc, Cố Trường An cảm thấy có hi vọng rồi, lập tức nói: “Cha mẹ, bây giờ con đã chịu khổ, hai người xem có thể đưa con từ quân đội trở về không. Con muốn giải ngũ, mệt quá, quá khổ, hu hu...”
Sao có thể! Phó huyện trưởng Cố bình tĩnh cất huy hiệu và giấy khen, định lát nữa bày trong phòng khách.
Về phần chuyện để con mình xuất ngũ, đó là chuyện hoàn toàn không thể. Hạt giống tốt như vậy nếu ông lấy về từ quân đội, vậy đúng là có lỗi với tổ quốc, có lỗi với nhân dân.
Hơn nữa nếu thật sự tốt như vậy, quân đội cũng sẽ không thả người.
“Đã vào quân đội, trừ phi đào binh... Làm vậy phải ra tòa án quân sự đấy.”
Mẹ Cố vừa định đồng ý, nghe vậy lập tức ngậm miệng.
Cố Trường An cũng ngơ ngác, nghĩa là sao, không về được hả?
Phó huyện trưởng Cố nói: “Không cần lo lắng, Trường An à, con thể hiện tốt một chút thì có thể về sớm một chút rồi. Con xem lần này con thể hiện tốt, chẳng phải cũng quay về rồi à. Sau này thể hiện tốt một chút thì có thể về sớm một chút rồi. Nếu con thật sự không muốn chịu khổ như vậy thì phấn đấu làm cán bộ đi. Con xem, có phải đại đội trưởng của các con không cần luyện tập không?”
Cố Trường An gật đầu. Đúng vậy, đại đội trưởng chưa bao giờ luyện tập, chỉ đi phía sau la hét.
“Con trai à, thể hiện tốt một chút, cha chờ con về. Đúng rồi, con còn phải về kết hôn đấy.”