Cảm ơn bạn Pltrong và baoyen140221đã ủng hộ và đẩy kim phiếu cho truyện ^^
Chương 145: Trở về 4
Nghe thấy ông nhắc tới chuyện này, mẹ Cố cũng nhớ tới chuyện quan trọng kia: “Đúng vậy đó Trường An, mọi người đã tìm một đối tượng tốt giúp con rồi, ngày mai chúng ta sẽ đến nhà mẹ vợ tương lai của con xem thử.”
“Mẹ vợ của con ở đâu ra?” Cố Trường An còn ngơ ngác hơn vừa rồi. Lúc anh đi còn chưa có đối tượng, mới nửa năm có thêm một bà mẹ vợ, sao anh lại không biết?
Mẹ Cố cười bảo: “Là mẹ của Thanh Miêu Nhi đó. Đối tượng của con mọi người đã xem rồi, hai chị dâu của con tìm giúp đấy...”
Chị dâu thứ Cố nhìn lên trời. Đừng nói nữa, cô ta hối hận sắp chết rồi. Trong lòng chị dâu cả Cố cười ha ha, lại không nói câu nào.
Mẹ Cố tiếp tục nói: “Mẹ và cha con cũng xem rồi, là một cô gái đặc biệt tốt, mẹ vợ cũng tốt.”
Cố Trường An lập tức không muốn nghe nữa. Tìm đối tượng làm gì, anh còn chưa được ăn mì trắng và thịt, còn phải nuôi người khác, nuôi làm sao được?!
“Mẹ, con còn nhỏ mà, không tìm. Con tìm cũng không nuôi nổi, trợ cấp của binh sĩ bọn con không nhiều lắm, một tháng có mười đồng, chính con còn không đủ ăn đây.”
Chị dâu cả Cố và Chị dâu thứ Cố: “...” Đột nhiên cảm thấy cô bé nhà người ta cũng rất đáng thương.
Mẹ Cố vui mừng nhướng mày nói: “Cũng không cần con nuôi. Mẹ vợ con nói sau này bọn họ tự nuôi, ăn lương thực chính, mặc quần áo mới, bọn họ tự cung cấp, không trông mong con nuôi đâu. Còn muốn đối xử tốt với con, bảo cái gì tốt cũng dành phần con.”
Cố Trường An từ từ nhướng mày... Còn có thể có chuyện tốt như vậy hả?
“Không phải là xấu quá chứ. Mẹ, con không phải người vì một miếng ăn mà chuyện gì cũng chấp nhận đâu.”
“Ôi, Trường An của mẹ, con cứ yên tâm đi, mẹ còn hại con được hả? Người ta trắng trẻo mềm mại, mặt tròn mắt tròn, khỏi phải nói khiến người ta thích bao nhiêu, tính tình cũng tốt, ba người anh trong nhà nuôi nó, nó còn cực kỳ chịu khó, chuyện gì cũng biết làm, may quần áo nấu cơm đều biết. Nghe nói mọi người trong đội của nó đều thích nó. Con nói xem, cô gái tốt như vậy tìm ở đâu ra?”
... Sao lại nghe hợp ý như vậy?
Cố Trường An ho một cái: “Vậy, vậy chúng ta vẫn nên xem thử đi.”
“Trường An của mẹ thật là hiểu chuyện, nhất định mẹ sẽ không hại con đâu!” Mẹ Cố lập tức nở hoa trong bụng.
Đội sản xuất Hoàng Hà, nhà họ Tô của Tô gia thôn, Cao Tú Lan khoe cá béo và thịt mỡ mình cầm về.
Người trong nhà nhìn tới nước miếng tràn khắp nơi.
Đáng tiếc sau khi Cao Tú Lan cho bọn họ xem xong thì cất vào phòng mình: “Ngày mai chiêu đãi thông gia của chúng ta đấy. Người nào người nấy xốc lại tinh thần cho tôi, ăn mặc chỉnh tề một chút, đều mặc quần áo mới, tươm tất lên!”
Nhị Bảo cuống cuồng xoay quanh: “Bà ơi, quần áo mới, quần áo mới.”
Tô Thanh Hòa đang cầm kim: “Sắp rồi sắp rồi, sắp được rồi.” Thêm mấy mũi kim nữa, sau đó bắt đầu thu kim, thắt nút. Một cái áo khoác màu xanh quân đội nhỏ đã xong.
Trong đầu vang lên một hồi đinh dài, Tô Thanh Hòa cố chịu, cuối cùng cũng ngừng, sau đó mặc quần áo mới cho Nhị Bảo.
Mấy đứa trẻ khác thấy mà mê tít, đều nhìn chằm chằm vào Cao Tú Lan: “Bà ơi...”
Cao Tú Lan nghe mà cả người khó chịu: “Gọi cái gì, ngày mai mặc. Đứa nào đứa nấy cũng nghịch ngợm, mặc vào lại bẩn mất. Sáng mai mặc, mặc cho dượng mấy đứa nhìn.” Nói xong không để ý tới Nhị Bảo mếu máo, cởi quần áo, kẹp trong tay.
Tô Thanh Hòa: “...”
Sau khi đại hội kết thúc, Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa bắt đầu nấu nước cho người nhà tắm rửa. Trong nhà không tiện tắm rửa, trừ Tô Thanh Hòa ra thì những người khác đã mấy tháng rồi không tắm... Ừm, muốn mặc quần áo mới thì phải tắm rửa sạch sẽ.
Lúc người trong nhà đang bận bịu, Tô Thanh Hòa chui vào phòng trong, đóng cửa, bắt đầu nhắm mắt lại.
Cô bắt đầu kiểm tra điểm kỹ năng của mình, mặc (cấp B): 0, ăn (cấp B): 2, ở (cấp 0): 2, đi: 0
Tô Thanh Hòa nở nụ cười, cuối cùng cũng thăng cấp kỹ năng “mặc” tới cấp B rồi. Thảo nào sau đó cô may quần áo càng lúc càng thuần thục.
“Chúc mừng kí chủ thăng cấp nhiệm vụ 'mặc', tiến vào giai đoạn đánh giá cấp B. Nhiệm vụ đánh giá cấp B: Làm một vị quân tẩu có kỹ năng may vá cao siêu, tay nghề không thợ may nào sánh bằng. Yêu cầu vượt qua tay nghề của thợ may cả trong huyện thành. Làm mười bộ quần áo vượt qua tay nghề của đối phương. Do hệ thống tiến hành đánh giá. Hoàn thành một bộ, thưởng một điểm kỹ năng và vải vóc tương ứng.”
Tô Thanh Hòa yên lặng bỏ qua ngôn từ tẩy não của nó, lại xem xét danh sách nhiệm vụ phụ, cuối cùng bên trong cũng xuất hiện nhiệm vụ “ở” và “đi”.