Cảm ơn bạn phammyngoc, baoyen140221, lamlele123, TTTT3 đã ủng hộ kim phiếu cho truyện, thế là hai anh chị nhà ta đã gặp nhau rồi, đúng là hiểu lầm mỹ diệu ^^ Chúc cả nhà buổi tối vui vẻ.
Chương 146: Trở về 5
Nhiệm vụ phụ ba: Làm một vị quân tẩu toàn năng, sao có thể không để ý tới nhà của mình được, định kỳ tổng vệ sinh một lần, vệ sinh hợp cách lập tức thưởng một điểm kỹ năng quét dọn, thưởng một móng đồ vệ sinh.
Tô Thanh Hòa: “... Quét dọn vệ sinh còn cần kỹ năng hả?”
“Ký chủ, bất kỳ nghề nghiệp nào cũng cần có hàm lượng kỹ thuật đấy. Ví dụ như làm thế nào rửa bát đũa an toàn cho sức khỏe, làm sao khử trùng phòng ốc, tất cả đều cần kiến thức đúng đắn. Vì hoàn cảnh sinh hoạt tốt đẹp của mình và mọi người, ký chủ rất cần phải học kỹ năng này. Đương nhiên, kỹ năng này không có yêu cầu khắt khe, kí chủ có thể tùy tiện. Tuy nhiên phần thưởng cho nhiệm vụ này cũng cực kỳ hào phóng, thỏa mãn nhu cầu hàng ngày của ký chủ.”
Tô Thanh Hòa tự động xem nhẹ lời nói mang tính chất tẩy não của nó, sau đó xem kỹ năng bên dưới.
Nhiệm vụ phụ bốn: Làm một vị quân tẩu toàn năng, sao có thể không có phương tiện đi lại. Mời ký chủ lựa chọn một phương tiện đi lại để tiến hành học tập. Lần đầu chạy được một cây số không có sự cố, thưởng một điểm kỹ năng. Lần thứ hai chạy hai cây số không có sự cố, thưởng một điểm kỹ năng, cứ thế mà suy ra... Nhiệm vụ này có phần thưởng không hề nhỏ, sau khi thăng cấp sẽ thưởng một phương tiện đi lại.”
Nhìn thấy phần thưởng, ánh mắt Tô Thanh Hòa sáng lên, không biết có thể nhận được một chiếc phi thuyền vũ trụ hay không...
“Xin ký chủ chú ý, phương tiện ký chủ nhận được sẽ cùng loại với phương tiện kí chủ học.”
“...” Tô Thanh Hòa nói: “Nằm mơ một chút cũng được mà, nói không chừng tôi vô tình thực hiện được đấy.”
“Không thể nào.”
“... Được rồi, tôi không cãi nhau với trí tuệ nhân tạo. Vậy, mi muốn thưởng phương tiện đi lại, tôi không thể nói rõ nguồn gốc của nó. Bên này mua xe đạp cũng cần phiếu đấy.”
“Hệ thống có thể thưởng phiếu xe đạp, ký chủ có thể tự mua.”
Tô Thanh Hòa suy nghĩ một chút, hình như làm thế còn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Xe đạp bây giờ tương đương với xe hơi tương lai, mỗi ngày rảnh rỗi chạy xe đạp đáng với giá trị của một chiếc xe hơi, lời to rồi.
Vấn đề là, cô đi đâu tìm xe đạp để chạy?
Được rồi, tạm thời không suy nghĩ vấn đề này, Tô Thanh Hòa lập tức tìm vấn đề mình quan tâm nhất. Cô nhanh chóng mở không gian trữ đồ ra xem xét, quả nhiên bên trong có một hộp tiền vàng sáng lấp lánh. Đây chính là tinh tệ đó.
“Cái này có thể mua hạt giống sao?”
“Đúng vậy kí chủ.”
Tô Thanh Hòa yên tâm, rất tốt, chuyện này đã xong.
Ừm, còn chuyện gì chưa làm... còn xem mắt...
Sáng hôm sau, người nhà họ Tô đều xin nghỉ làm. Làm việc cái gì, em gái trong nhà xem mắt là chuyện lớn, sao có thể vắng mặt được. Như vậy là không coi trọng em gái!
Bởi vì hôm trước đã tắm rửa sạch sẽ rồi nên đều mặc quần áo sạch, hai anh em Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa đều mặc quần áo lúc kết hôn, Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa cũng vậy. Tô Ái Đảng còn chưa kết hôn, cũng may anh ta có một bộ quần áo mới là năm đó cha anh ta để lại, mặc tạm thời. Bọn nhỏ đều mặc quần áo mới của mình, cẩn thận từng li từng tí, tay cũng không dám đưa lên người, chỉ sợ làm bẩn.
Đây chính là quần áo mới đó.
Tô Đại Bảo còn không ra khỏi cửa, chỉ sợ ra ngoài bị người ta làm bẩn quần áo.
Cao Tú Lan bày đường đỏ lên bàn, lại đặt đường phèn, còn xếp đậu phộng và hạt dưa, chuẩn bị còn đầy đủ hơn lúc Tết.
Trên cây trúc trong sân treo cá và thịt...
Nhà họ Cố cũng là cả nhà lên đường. Sau khi ngồi xe tới thị trấn, lại ngồi xe ngựa trong công xã tới đội sản xuất Hoàng Hà. Bởi vì là người mai mối nên hai vợ chồng bí thư Hách cũng tới.
Một đoàn người hùng hùng hổ hổ.
Mới vào thôn đã bị người ta phát hiện. Quách Trường Thắng còn tưởng rằng lãnh đạo tới đây truy cứu trách nhiệm lương thực, kết quả lãnh đạo người ta trực tiếp đi tới nhà họ Tô bên kia thôn... Ông ấy cả quần áo cũng không thay, trực tiếp chạy tới, chỉ sợ nhà họ Tô đã làm ra chuyện gì kinh thiên động địa.
Lúc này Cố Trường An đã theo cha mẹ anh cùng tiến vào sân nhà mẹ vợ tương lai.
Mới vào sân đã thấy trên cây trúc treo cá và thịt... có cảm giác rất quen thuộc.
“Ơ, thông gia, mọi người tới rồi. Mau vào nhà ngồi uống chén nước đi. Đây là Trường An nhà chúng ta đúng không, Thanh Miêu Nhi mau tới đây.”
Một giọng nói vang dội truyền tới, Cố Trường An lập tức duy trì vẻ mặt bình tĩnh nhìn sang. Chỉ thấy một bà bác vóc người gầy yếu kéo một cô bé dáng người mượt mà trắng trắng tròn tròn đi tới.
Anh lập tức trợn cả mắt... Anh đã gặp bà bác kia rồi! Hôm qua, ngay ngày hôm qua, bà bác muốn cho con rể ăn thịt cá kia!