Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 152 - Chương 152 - Đính Hôn 1

Chương 152 - Đính hôn 1
Chương 152 - Đính hôn 1

Cảm ơn kim phiếu do bạn Ngoc0811 gửi đến.

Thông Báo: Để cảm ơn các bạn độc giả đã theo dõi bộ truyện của mình, mình gửi tặng mã giảm giá 10 % khi mua từ 20 chương trở lên hạn sử dụng đến 19/9/2021, các bạn đọc có thể tích chương rồi mua nha ^^ do chế độ mặc định của web mà mỗi người chỉ sử dụng được mã giảm giá này một lần ^^ 24581473 Chúc mn đọc truyện vui vẻ

Chương 152: Đính hôn 1

Vào trong nhà, Cao Tú Lan đưa mấy đồ tốt cho bà cụ Cao xem.

Thấy nhiều thứ tốt như vậy, bà cụ Cao cảm động rơi nước mắt. Cảm thấy quả nhiên là mình không phí công đối xử tốt với con gái, được hiếu thuận thế này đây.

Về phía con trai... Đó là đương nhiên! Bà ta đối xử với con trai tốt như vậy, còn cho đi học, Tú Lan còn tranh thể diện cho nó, nó không đối xử tốt với Tú Lan thì định đối xử tốt với bạch nhãn lang nào nữa chứ?!

Bà cụ Cao cảm động đến mức muốn móc tim mình ra cho Cao Tú Lan xem, bà ta quay người đi mở tủ của mình. Liên tục lấy ra, nào là vải vóc, đường phèn, đường trắng đường đỏ, còn có đồ hộp, còn cả khăn tay bọc tiền và phiếu.

Cao Tú Lan mở to mắt nhìn.

Tô Thanh Hòa: “...” Đây không phải là kết quả cô muốn.

“Tiền và phiếu này là do mẹ tích góp bấy lâu, nay cho Thanh Miêu Nhi cầm đi làm đồ cưới.”

Tô Thanh Hòa nhanh chóng từ chối: “Bà ngoại, vẫn còn sớm mà, cháu mới chỉ đính hôn, không phải kết hôn. Chúng cháu còn chưa tới tuổi. Tiền và phiếu này bà cứ giữ lại mà chi tiêu, cháu không cần đến đâu.”

Bà cụ Cao nhắc nhở: “Cháu thì hiểu gì chứ, đính hôn với kết hôn cũng gần như nhau thôi. Nhà chồng tương lai người ta không để ý, chỉ thay bộ quần áo mới đã đi thẳng đến nhà chồng, đến cả cơm cũng không ăn. Năm nay mất mùa, làm gì có ai mời ăn cơm chứ. Nhưng mà nhà huyện trưởng người ta lại coi trọng, còn đính hôn nữa đấy. Đính hôn này với kết hôn không khác nhau lắm. Cái đó chứng minh bà có bỏ hay không bỏ cũng đều như thế cả.”

“...”

Cao Tú Lan nhanh miệng đáp lời: “Đúng vậy, bọn trẻ không hiểu chuyện thế đấy. Cái này có liên quan đến địa vị của con dâu ở nhà chồng. Con ở nhà chồng sống tốt thì không phải sau này sẽ tăng thể diện cho bà ngoại hay sao?”

Bà cụ Cao đồng tình: “Thế đấy, cháu cứ cầm, cầm cả đi. Dù sao để mấy thứ đó ở chỗ bà cũng chỉ để trưng thôi.” Sau đó áng chừng trong túi Cao Tú Lan.

Sắp xếp đồ gọn gàng, Cao Tú Lan và bà cụ Cao nói đến chuyện ngày mai để Cao Phúc Sinh đến bàn chuyện với nhà huyện trưởng.

Bà cụ Cao vỗ ngực nói: “Con cứ yên tâm, nó sẽ đi. Nó làm bên Cung Tiêu Xã, có thể đến nhà huyện trưởng ăn cơm đã là nở mày nở mặt lắm rồi, nếu nó dám không đi, mẹ sẽ đánh nó cho.”

Thời điểm hai mẹ con rời khỏi nhà họ Cao, Cao Tú Lan vui mừng mặt mày hớn hở.

“Thanh Miêu Nhi này, con đúng thật là thông minh. Biết phải tặng bao nhiêu đồ cho bà ngoại, bà ngoại mới có thể thêm cho chúng ta. Sau này chúng ta cứ thế mà làm.”

Tô Thanh Hòa lau trán một cái. Không định hé răng nói gì nữa.

Bên phía nhà họ Cố trên huyện cũng đang bận rộn.

Ở huyện thành này, nhà họ Cố cũng không có thân thích gì. Lúc trước phó huyện trưởng Cố cũng mới chuyển công tác, sau đó được phân đến địa phương. Về cơ bản là không có ai trong dòng họ. Nhưng mà bên mẹ Cố vẫn có thân thích. Không giống với Cao Tú Lan, trong nhà mẹ Cố chỉ có một người con gái là bà và hai người anh trai. Đều ở trong huyện.

Biết cháu ngoại trai sắp đính hôn, nên hào phóng giúp tiền tới tấp. Giấy phiếu gì cũng nhét sang bên này.

Mẹ Cố cất kỹ tất cả giấy phiếu đó, chuẩn bị để trợ cấp cho con trai út sau này. Sau đó thúc giục phó huyện trưởng Cố: “Ông đã mua xe đạp về chưa, ngày mai tôi muốn cho Thanh Miêu Nhi. Sau này thuận tiện cho nó về nhà. Trường An không ở trong nhà, tôi phải thấy nó mới yên tâm.”

Phó huyện trưởng Cố vội vàng đi thúc giục ông bạn già của mình.

Buổi chiều đã đưa xe đạp về, là một chiếc xe đạp hiệu Thượng Hải vĩnh cửu.

Thấy thân xe bóng loáng, chị dâu cả Cố và chị dâu thứ Cố đều bị lóa mắt.

Điều kiện nhà các cô thật ra cũng bình thường, nhà mẹ đẻ cũng không mua nổi xe đạp. Bên nhà chồng cũng chưa từng nói đến chuyện mua. Dù sao bình thường đi làm cũng có thể đi bộ đến cho nên không cần thiết. Nghĩ đến việc có hai cô con dâu, nếu mua không được tốt hơn là không nên mua, cha mẹ chồng không mua cũng là rất bình thường.

Nhưng lúc này cho vợ chưa cưới nhà chú ba, nói mua là mua...

Hai người lập tức cảm thấy ghen tị trong lòng.

Chị dâu thứ Cố nói: “Mẹ à, con đi canh đồng cũng chưa được đi xe đạp, hay là để con dùng trước một thời gian rồi dạy cho em dâu đi. Dù sao mấy ngày nữa Trường An cũng sắp đi bộ đội, sẽ không có ai dạy em ấy đâu.”

Mẹ Cố cũng suy nghĩ đến, đúng vậy, Thanh Miêu Nhi chưa biết đi xe.

Cố Trường An vậy quanh xe xem một chút, nghe nói như thế bèn nói: “Cô ấy nói cái gì cô ấy cũng biết. Chắc hẳn cũng biết cái này.” Cô gái tốt sẽ không nói dối, cô nhất định biết đi xe, mẹ Cố nói: “Đúng thế, Thanh Miêu Nhi chắc chắn là biết.”

Mắt thấy chuyện suýt nữa đã thành lại bị em chồng nói một câu làm hỏng, chị dâu thứ Cố sắp thổ huyết đến nơi.

Bình Luận (0)
Comment