Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 153 - Chương 153 - Đính Hôn 2

Chương 153 - Đính hôn 2
Chương 153 - Đính hôn 2

Chương 153: Đính hôn 2

Cũng may cô ta tin rằng tiểu tổ tông đó chắc chắn sẽ không biết. Nông thôn làm gì có xe đạp cho cô ta luyện chứ, biết đi kiểu gì được. Ngày mai nếu như không biết đi thì xe này không phải là cho mình dùng hay sao, hí hí.

Ngày đính hôn, trời còn chưa sáng Cao Phúc Sinh đã chạy đến trong nhà em ba nhà mình báo danh.

Người mặc áo bông xanh, chân đi giày giải phóng, tóc chải bóng bẩy mượt mà.

“Tú Lan, em nhìn anh mặc thế này được chưa, không mất mặt đâu nhỉ.”

Cao Phúc Sinh cười ha hả nói. Ông ta không ngờ còn có ngày mình được đến nhà huyện trưởng ăn cơm, cứ cho là đến nhà người ta kết thông gia đi, nghĩ thế nào cũng cảm thấy phấn khích mà.

Khó trách Tú Lan chăm chút cho Thanh Miêu Nhi kĩ như thế, đúng là nở mày nở mặt.

Cao Tú Lan với vẻ mặt nghiêm túc: “Cũng tạm được, không làm Thanh Miêu Nhi chúng ta mất mặt. Nhưng mà anh này, về sau anh phải quan tâm đến Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta nhiều hơn. Con bé đang tăng thể diện giúp anh đấy. Nhà em nghèo, sau này con bé có được nhà chồng coi trọng hay không, còn phải phiền người làm bác là anh nhọc lòng.”

Phiền lòng gì chứ, nói trắng ra là lấy đồ chứ sao. Thời đại này ai nhiều đồ thì người đấy trên cơ thôi.

Biểu cảm của Cao Phúc Sinh trở nên thiêng liêng thần thánh: “Em cứ yên tâm, tiền lương của anh đảm bảo Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta ở nhà huyện trưởng sẽ có cuộc sống thoải mái. Anh có ăn ít đi một chút cũng phải để Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta có mặt mũi.”

Tô Thanh Hòa cảm thấy bà ngoại và bác cô đã một đi không trở lại.

Sau này nên hiếu thảo với bác và bà ngoại hơn. Hôm nay được hời thì hôm sau trả thôi mà... Cô tự an ủi mình.

Cả nhà ăn mặc chỉnh tề bước ra ngoài, người Tô gia thôn biết hôm nay bọn họ sẽ đi lên huyện làm chuyện quan trọng, ai nấy cũng mong chờ tới để hóng chuyện.

Thấy người ta xinh đẹp mỹ miều bước ra, hâm mộ không thôi.

Ôi, nhìn Thanh Miêu Nhi nhà người ta rực rỡ chưa kìa. Nhìn lại con gái nhà mình... Làm sao được, trước đây nuôi không tốt, bây giờ vẫn quá gầy. Cũng nuôi không được, vẫn may còn cháu gái. Sau này phải chăm cháu gái kĩ hơn mới được, không thể để chết đói. Ai biết sau này có thể gả đến nhà nào tốt hay không.

Tô Thanh Hòa vẫn chưa biết rằng vì chuyện hôn nhân của mình mà địa vị của toàn bộ bé gái trong đội sản xuất Hoàng Hà đều được nâng lên cao hơn một chút.

Ít nhất là sau này nhìn lại cũng không còn cái gì gọi là con gái vô dụng nữa.

Bé trai nuôi để nối dõi tông đường, bé gái nuôi để kiếm thêm mặt mũi cho gia đình, không còn phiền phức nữa.

Chỉ có Quách Trường Thắng vẫn đang ngồi trong nhà thở ngắn than dài. Vợ ông ta nói: “Sao thế, chuyện vui bên nhà họ Tô nhà người ta, ông làm cái gì vậy?”

Quách Trường Thắng: “...” Đừng nhắc đến nhà họ Tô, bứt rứt lắm. Ông ta ngước lên trời, hi vọng sau này Thanh Miêu Nhi có thể chịu khó hơn một chút...

Đoàn người nhà họ Tô đến trên trấn rồi đi cùng vợ chồng bí thư Hách, sau đó cả đoàn người sẽ đi thẳng lên huyện bằng máy kéo của công xã.

Trên đường đi rung lắc chao đảo, ai nấy đều cười híp cả mắt, còn Tô Thanh Hòa lại nằm sấp trên xe chỉ muốn nôn.

Vất vả lắm mới đến được trên huyện, lúc này bụng dạ mới yên ổn hơn một chút. Cô thầm nghĩ nhất định phải nhanh chóng làm một loại phương tiện giao thông mới được, cô thà đi bộ còn hơn là ngồi máy kéo.

Khi đến đại viện của huyện ủy, ba anh con trai và hai cô con dâu nhà họ Cố đã ở phía dưới nhiệt tình chào đón. Cố Trường An nhìn Tô Thanh Hòa, ánh mắt hai người giao nhau, cả hai đều xấu hổ quay đầu đi. Ra mắt chính là chuyện kì diệu như vậy đấy, hai người vốn chưa hề quen biết, sau khi đã xác định quan hệ thì tâm tư sẽ từ từ chạy đến bên người kia, thế là...

Cố Trường An: Càng nhìn càng thấy đẹp.

Tô Thanh Hòa: Đúng thật là đẹp trai.

Đoàn người cùng bước lên lầu, hai người cố ý đi chậm lại đằng sau. Đối với hai người chưa từng yêu đương này mà nói, mấy chuyện yêu đương này giống như một trò chơi mới vậy. Vô cùng mới lạ.

Đặc biệt là người kia còn tốt như thế, tưởng chừng như mặt nào cũng phù hợp với hình mẫu lý tưởng của nửa kia trong lòng mình. Hơn nữa lần đầu gặp đã nhìn thấy thân quen như vậy, không chừng là duyên phận mà ông trời đã sắp đặt sẵn.

Bởi vì mải suy nghĩ mà lúc bước lên lầu, Tô Thanh Hòa đã bị trượt chân, người ngã thẳng về phía trước. Bỗng nhiên bên cạnh có một cánh tay đưa qua đỡ lấy cô, động tác đó nhanh như chớp.

Tô Thanh Hòa: Quá đẹp!

Cố Trường An: May mắn học được một tay, ôi má ơi, hù chết mình rồi.

“Cảm ơn.” Tô Thanh Hòa xấu hổ cười. Khuôn mặt trắng trẻo lộ ra một cái lúm đồng tiền nhỏ. Trông thấy mặt Cố Trường An cũng đỏ lên: “Không có gì.”

Bình Luận (0)
Comment