Chương 154: Đính hôn 3
Người đằng trước thấy tình cảm của hai người tốt như vậy nên trong lòng rất vui vẻ. Chuyện làm mai này chỉ sợ vợ chồng son không có tình cảm. Lần này vừa khéo, thật đúng là thấy hài lòng.
Vào trong nhà, đầu tiên mẹ Cố nói chuyện với Cao Tú Lan, hai bên thông gia nói ngắn gọn vài câu về bậc cha chú trong nhà, mẹ Cố lập tức giới thiệu họ hàng trong gia đình cho Tô Thanh Hòa. Có bác cả và vợ bác cả, bác hai và vợ bác hai.
Mẹ Cố khen từ tận đáy lòng: “Đây là Thanh Miêu Nhi nhà em, là vợ của thằng ba nhà em. Vừa chịu khó làm việc, lớn lên cũng ưa nhìn, tính tình lại tốt, không có người nào hơn được con bé đâu.”
Chị dâu cả Cố và chị dâu thứ Cố bị bắn trúng tim đen liên tục.
Bên phía Cao Tú Lan lại kéo Cố Trường An đi giới thiệu với bác cả Tô Thanh Hòa là Cao Phúc Sinh.
Cố Trường An ngoan ngoãn gọi một tiếng bác cả. Cao Phúc Sinh cười muốn sái quai hàm.
Cao Tú Lan nhìn đứa con rể này của mình, đúng thật là càng nhìn càng thích. “Đứa con rể này còn tốt hơn con trai, ba thằng cháu trai nhà em, không có người nào hơn được thằng bé.”
Ba anh em sầu não bên nhà họ Tô lại càng thêm phiền muộn.
Em gái bị cướp đi, mẹ cũng bị cướp đi!
Không khí xung quanh vô cùng hòa hợp.
Lúc bữa tiệc bắt đầu, Tô Thanh Hòa và Cố Trường An theo quy củ, kính trà cho đôi vợ chồng làm mai nhà bí thư Hách này đầu tiên. Bí thư Hách cười ha hả nói: “Trai tài gái sắc, một đôi trời sinh!”
Hai người lại cùng kính trà cho cha mẹ Cố, sau đó là Cao Tú Lan và Cao Phúc Sinh. Thuận tiện sửa lại cách xưng hô luôn. Sau này Tô Thanh Hòa lại có thêm một cặp cha mẹ.
Mẹ Cố nói: “Đúng thật là càng xem càng thấy xứng.”
Cao Tú Lan cười nói: “Đúng vậy, ngày tháng sau này chắc chắn sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.”
Cố Trường An và Tô Thanh Hòa cùng gật đầu đồng ý. Đương nhiên là phải ngày càng tốt hơn rồi, có người nuôi mình mà. Ha ha ha ha.
Kính trà xong, trong đầu Tô Thanh Hòa lập tức vang lên một tiếng đinh: “Chúc mừng kí chủ trở thành quân tẩu dự bị, bổn hệ thống bắt đầu hình thành liên kết với đối tượng quân nhân... Đang liên kết... Liên kết tiến hành ba mươi phần trăm... Sáu mươi phần trăm... Chín mươi phần trăm... Hoàn thành!”
Đầu Tô Thanh Hòa ngưng lại ba giây.
Ý gì, ý gì, hình thành liên kết là ý gì?
Cô nhìn về phía Cố Trường An. Chỉ thấy Cố Trường An vẫn giữ vẻ lạnh lùng, còn có cả một chút ngại ngùng. Không có biểu hiện gì khác lạ.
Cho nên đối phương không phát hiện ra mình bị hệ thống liên kết?
Lúc này nhiều người, Tô Thanh Hòa cũng không tiện xem xét tình hình, chỉ có thể chờ sau khi trở về rồi mới xem kỹ lại thay đổi của hệ thống.
Sau khi cơm nước đã xong xuôi, các trưởng bối đã đề nghị để hai đứa bé ra ngoài dạo một lát.
Đều đã là vợ chồng chưa cưới. Sao có thể không đi đây đi đó nhìn ngắm được chứ. Quan trọng là thằng bé Trường An này chỉ ở nhà được mấy ngày.
Mẹ Cố nói: “Đạp xe ra ngoài, tôi đã mua cho Thanh Miêu Nhi một cái xe đạp đấy, vừa khéo Trường An chở Thanh Miêu Nhi đi đạp xe một lát.”
Cao Tú Lan nghe xong, cười híp cả mắt, nhà thông gia này đúng là hào phóng, nói mua xe đạp là mua thật. Tốt lắm, nhà thông gia bên này đúng là không còn gì để chê trách.
Ba anh em nhà họ Tô đều sợ ngây người. Mẹ nó, xe đạp...
Gia đình hai bên xuống lầu dưới, Cố Trường An đẩy một chiếc xe đạp mới tính ra từ phòng gác cửa.
Sáng bóng khiến mọi người cũng sáng mắt lên.
Mẹ Cố nói: “Thanh Miêu Nhi mau đến xem thử đi.”
Chị dâu thứ Cố cười nói: “Đúng vậy đó, nếu như không biết thì cứ để đấy, chị dâu sẽ dạy cho em.”
Tô Thanh Hòa đi đến bên cạnh xe đạp, so thử độ cao. Mẹ ơi, cái này có phải là hơi cao quá rồi không. Cô biết đi xe đạp. Dù sao trước đây khi còn học đại học, lười đi bộ từ kí túc xá sang trường nên đã đạp xe đi. Nhưng chiếc xe đạp đó nhỏ nhắn hơn nhiều.
Cố Trường An lo lắng nói: “Thanh Miêu Nhi, em không biết đi sao? Không phải đã nói cái gì cũng biết mà?”
“...” Cái gì cũng biết không phải hiểu như vậy! Tô Thanh Hòa mỉm cười ngẩng đầu lên: “Không, đương nhiên là em biết, em chỉ là vui quá thôi. Anh đến đỡ cho em để em lên trước.”
Cố Trường An: “...” Đi xe đạp còn cần người đỡ lên sao?
Chỉ thấy Tô Thanh Hòa vừa duỗi chân ra đã trèo qua yên xe đạp, sau đó chật vật mãi cuối cùng cũng ngồi được, hai tay cầm lên ghi đông, sau đó đạp bàn đạp.
“Thả tay, thả tay.” Tô Thanh Hòa thúc giục.
Cố Trường An nhanh chóng buông ra. Sau đó xem đồng chí người yêu Tô Thanh Hòa của anh chao đảo, xiêu vẹo đạp xe đi...