Cảm ơn bạn kimdunghea92, Jp8191 đã gửi kim phiếu và ủng hộ đến truyện ^^ Mình sẽ cố gắng nhiều hơn nữa
Chương 155: Đính hôn 4
Cao Tú Lan lo lắng nói: “Sẽ không té đó chứ.” Nhanh chóng chạy ra.
Cố Trường An kịp phản ứng, cũng vội vàng đi ra ngoài xem. Cô vợ này còn chưa lấy về nhà đâu đấy, không nên để bị ngã. Kết quả còn chưa có đi ra ngoài đã thấy Tô Thanh Hòa đi xe đạp quay trở lại. Tốc độ đó tưởng chừng như mang theo gió. Động tác vững vàng hơn nhiều so với vừa nãy. Sau đó Tô Thanh Hòa thành thạo dừng lại, giơ chân lên rồi sau đó bước xuống xe: “Xe này đi tốt lắm, vô cùng thuận tay thuận chân. Mẹ đúng là biết mua đồ.”
Mẹ Cố nghe xong cảm thấy vui vẻ ra mặt.
Phó huyện trưởng Cố ở bên cạnh ho khan một tiếng, cái này rõ ràng là ông ta mua...
Đúng là biết thật... Cố Trường An vẻ mặt hãnh diện, người yêu anh đúng là cái gì cũng biết mà!
Chị dâu thứ Cố hoang mang, cái gì vừa xảy ra thế. Vừa nãy còn xiêu xiêu vẹo vẹo lên xe như sắp ngã đến nơi, vậy mà bây giờ lại thành thạo như thế. Tình huống gì đây?
Tô Thanh Hòa cười tủm tỉm đẩy xe đến. Mừng thầm trong lòng, xe này quá lớn, hơn nữa cũng đã lâu chưa đi. Vừa nãy suýt chút nữa đã nghiêng sang một bên, cũng may sau khi đi ra ngoài một ngàn mét đã tăng lên một điểm kỹ năng. Bản thân cô vốn đã biết. Một điểm kỹ năng này quả thực là như hổ thêm cánh. Tay chân phản ứng nhanh hơn.
Cao Tú Lan lập tức khoe con gái mình với vẻ mặt kiêu ngạo: “Con gái tôi vốn thông minh, cái gì cũng biết. Chỉ cần đồ đến tay thì không gì là không biết.”
Vừa thấy một cái, lần đầu đi xe đã thành thạo như thế, ai mà hơn được chứ?
Người nhà họ Tô nhao nhao gật đầu, không sai, cô út quá thông minh!
Chị dâu thứ Cố thầm ghen tị trong lòng, cái gì cũng biết, thế cũng biết lái phi cơ luôn hay sao? Hu hu hu...
Có xe đạp, Cố Trường An lập tức dẫn theo Tô Thanh Hòa đi ra ngoài chơi.
Cố Trường An cảm thấy may mắn vì trước đây lười đi bộ đi học cho nên đã học cách đi xe đạp, đạp cái xe trong đại viện đó đến trường. Nếu không có lẽ bây giờ đã bị mất mặt rồi.
Bởi vì là xe đạp mới, trên đường đi thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.
Tô Thanh Hòa ngồi ở phía sau xe đạp, trong lòng còn có hơi ngọt ngào. Không ngờ còn có ngày cô được ngồi phía sau xe đạp của người yêu mình đó.
Cô ngồi đằng sau hỏi: “Trường An, sau này anh có thể xuất ngũ không?” Đây chính là một vấn đề nghiêm trọng. Nếu không trừ khi người đó là liệt sĩ, còn bình thường sẽ phải phục dịch đủ năm năm.
Cố Trường An nghe đến chuyện này, tưởng như sắp khóc. Đương nhiên là anh muốn xuất ngũ! ... Nhưng mà không được. Cha anh nói, phải lên tòa án quân sự.
“Anh sẽ không xuất ngũ!” Anh cắn răng nói.
Nghe được câu trả lời này, Tô Thanh Hòa vui như sắp nở hoa. Cô nhanh chóng tỏ thái độ: “Anh cứ yên tâm, dù cho anh có xuất ngũ hay không, em cũng sẽ chờ anh. Anh ở trong quân đội rất vất vả, em biết hết.”
Cố Trường An cảm động, Thanh Miêu Nhi chắc chắn là cũng muốn anh trở về. Cũng thương anh. Cả nhà không ai hi vọng anh quay lại, chỉ có mình Thanh Miêu Nhi là một lòng với anh.
“Thanh Miêu Nhi, em yên tâm, anh sẽ phấn đấu cho thật tốt! Dù khổ dù mệt anh cũng sẽ không sợ!” Chỉ cần có thể về nhà sớm!
Nghe thấy lời thề của người đàn ông, trong lòng Tô Thanh Hòa cảm thấy ngọt ngào. Người yêu mình là người đàn ông như thế, lòng trách nhiệm mạnh đến vậy, biết phải vì cô mà cố gắng thật tốt.
“Ừm, em biết, bao lâu em cũng chờ.” Chỉ cần anh đừng về nhanh như thế.
Gió lạnh lất phất thổi qua, nhưng hai người lại không hề thấy lạnh, ngược lại còn cảm thấy ấm áp, thậm chí cảm thấy đến trong gió còn có vài thứ đặc biệt... Ví dụ như, mùi vị hormone của tuổi thanh xuân...
…
Trên huyện thành không có gì chơi vui, chỉ là diện tích lớn mà thôi, ngay cả một chỗ mua sắm lớn cũng không có, chỉ có mấy Cung Tiêu Xã. Trong túi Cố Trường An vẫn còn ít tiền trợ cấp và tem phiếu quân dụng. Anh chuẩn bị dẫn Tô Thanh Hòa đi mua đồ ăn.
Nếu đã là đối tượng của mình, kiểu gì cũng phải mua một vài món đồ, trước kia anh trai anh đã làm như vậy.
Nếu là trước kia, Cố Trường An sẽ không thích chia sẻ với người khác. Cưới vợ về lại phải chia sẻ tiền tiêu vặt của mình, quá đáng sợ. Nhưng mà thật sự sau khi đính hôn, anh nhận ra dường như cũng không khó chịu như vậy. Dù sao Thanh Miêu Nhi đã nói, sau này đến khi anh về, cô sẽ nấu canh gà mái cho anh ăn, canh gà mái rất ngon, chút tiền này của anh có là gì.