Chương 156: Tìm hiểu
Vì thế anh dẫn Tô Thanh Hòa đến Cung Tiêu Xã mua bánh đậu xanh. Mua xong, hai người cùng nhau đẩy xe và ăn bánh đậu xanh. Tô Thanh Hòa cầm bánh đậu xanh ăn, nhìn Cố Trường An cũng ăn cùng mình, cảm thấy anh vô cùng chu đáo, biết cô ăn một mình sẽ ngại. Một con người rắn rỏi, kiên cường còn ăn bánh đậu xanh cùng cô.
Cố Trường An ăn đến nỗi vui sướng trong lòng, hơn nửa năm ở trong bộ đội không được ăn. Bánh đậu xanh ngon thật!
Hai người vừa ăn vừa đi đến một ngôi trường cấp ba ở gần đó. Đúng lúc tan học, mấy học sinh đang ào ào chạy ra.
Nhìn thấy Cố Trường An, có mấy người nhìn một lúc lâu, sau đó tò mò chạy tới: “Cậu ba Cố, sao cậu lại biến thành như vậy, tôi nghe mẹ mình nói mà vẫn không tin được nữa. Ha ha ha.”
Cố Trường An da đen, vì thế dù cho lúc này sắc mặt anh âm trầm cũng không thấy được.
Tô Thanh Hòa cảm thấy những người này không thân thiện với Cố Trường An như vậy, thấy anh vẫn là dáng vẻ cao ngạo và lạnh lùng, cô cảm thấy tính tình Cố Trường An cũng thật tốt.
Nhưng mà suy nghĩ lúc này của Cố Trường An chính là, muốn đi về tìm anh trai đánh chết mấy thằng nhóc láo toét này!
“Ồ, đây là đối tượng của cậu ba Cố đúng không, nghe nói là dân quê. Biết ngay cậu không tìm được đối tượng nên mới lấy dân quê mà.” Mấy học sinh cười hì hì nói. Trước kia họ luôn nói giỡn như vậy.
Cố Trường An sầm mặt đáp: “Thanh Miêu Nhi của chúng tôi rất tốt, tốt hơn đối tượng của các cậu nhiều! Đối tượng của các cậu chỉ biết ăn của các cậu! Uống của các cậu, còn không nhìn các cậu với sắc mặt tốt!” Thanh Miêu Nhi nhà anh còn muốn cho anh ăn canh gà mái!
Tô Thanh Hòa cũng không vui nói: “Dân quê thì sao chứ, dân quê trồng nhiều lương thực! Các anh có bản lĩnh thì đừng ăn lương thực của dân quê!”
“Ồ, tính tình đối tượng của cậu ba Cố cũng không tốt nữa.” Tên học sinh bị mắng một câu, trong lòng có chút không thoải mái.
Tô Thanh Hòa tiếp lời: “Tính tình tôi không tốt là do có người gây sự. Trường An tốt tính mới không so đo với các anh. Đều là học sinh, đừng nói chuyện bất lịch sự như vậy. Trường An nhà chúng tôi chính là một quân giải phóng rất vinh quang!”
Cố Trường An xoa xoa tay. Tô Thanh Hòa thấy thế cho rằng anh chuẩn bị đánh lộn, nhanh chóng kéo anh đi: “Trường An chúng ta về thôi.”
Cố Trường An đang vỗ tay phủi vụn bánh đậu xanh xuống, chuẩn bị nói với mấy tên này Tô Thanh Hòa rất tốt. Anh thấy Tô Thanh Hòa muốn đi thì cũng nhanh chóng đẩy xe theo.
Mấy tên học sinh thấy họ đi rồi thì mất hứng bỏ đi chơi. Họ cảm thấy tuy làn da của Cố Trường An rám đen, nhưng vẫn nhát như trước đây. Còn phải dựa vào đối tượng của mình.
“Anh đừng đánh nhau.” Sau khi rời khỏi những người đó, Tô Thanh Hòa nói với Cố Trường An: “Nếu có tức giận cũng không được đánh nhau. Anh chính là quân giải phóng mà.” Đánh nhau ở bên ngoài sẽ bị đuổi khỏi quân đội. Chuyện này cũng không phải chuyện giỡn.
Cố Trường An cảm thấy quả nhiên suy nghĩ của Tô Thanh Hòa nhất trí với mình. Anh không thích đánh nhau với người khác, vừa mệt vừa đau.
“Anh không đánh nhau đâu. Người ta nói gì thì kệ họ, cho dù như thế nào anh cũng không đánh nhau.” Lúc về mách anh trai là được, bảo anh trai đánh cho những tên khốn đó khóc kêu cha gọi mẹ!
Tô Thanh Hòa rất vừa lòng, cảm thấy tuy rằng đồng chí Cố Trường An còn trẻ, nhưng lại có tư tưởng thành thục ổn trọng, có cái nhìn tổng quát. Sau này sẽ có tiền đồ rộng lớn. Hơn nữa hệ thống đã kiểm tra đo lường tố chất trên cơ thể anh… Đúng là nhìn thấy tiềm lực.
Hai người cũng không ở lại bên ngoài quá lâu, Tô Thanh Hòa còn phải đi về với người nhà họ Tô.
Lúc đi về, cảm tình giữa hai người lại bay lên một tầm cao mới.
Tô Thanh Hòa ngồi ở sau xe Cố Trường An cảm thán tình yêu ở niên đại này thật hồn nhiên.
Trong tương lai, người ta đốt đèn lồng cũng không tìm thấy được đối tượng, cứ như thế bị cô nắm trong tay, nếu không phải cô có gương soi, Tô Thanh Hòa sẽ hoài nghi có phải mình lớn lên xinh đẹp như tiên nữ.
May mắn cô còn biết bản thân mình là ai, chuyện đó chỉ có thể giải thích là do niên đại này quá đơn thuần, đối phương không có tâm tư gì khác. Sau khi định ra việc hôn nhân thì chỉ biết đặt tâm tư lên trên người đối tượng của mình. Chỉ cần đặt tâm tư vào đối tượng là tình cảm bắt đầu tự nhiên tăng lên.
Loại tư tưởng này thật đúng là tốt quá, đáng để duy trì.
Lúc này trong lòng Cố Trường An cũng cảm thấy rất thích đối tượng của bản thân. Có thêm một người hiểu mình và suy nghĩ giống mình, thì ra là chuyện làm người ta vui sướng như vậy.
Dường như ăn ít đi một miếng thịt cũng không khó khăn như thế… Anh nguyện ý chia một miếng thịt cho Thanh Miêu Nhi ăn…