Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 157 - Chương 157 - Khoe Khoang

Chương 157 - Khoe khoang
Chương 157 - Khoe khoang

Chương 157: Khoe khoang

Hai người về đến nhà, người nhà họ Tô lập tức chuẩn bị đi về, còn phải đi một đoạn đường mới về đến nhà, nên phải về sớm một chút.

Hơn nữa bọn họ đã làm xong chuyện quan trọng, không cần ở trong nhà người ta làm gì, thật ra Cao Tú Lan cũng không cảm thấy gì, nhưng anh trai, con trai con dâu và mấy đứa cháu trai cháu gái lại không được tự nhiên. Bà ấy thấy vậy thì cảm thấy xấu hổ, vì thế dứt khoát về nhà sớm một chút.

Dù sao sau này Thanh Miêu Nhi cũng có thể đến bên nhà chồng một mình.

Cố Trường An theo anh chị dâu tiễn gia đình vợ rời đi, còn e thẹn trao đổi ánh mắt với Tô Thanh Hòa.

Mẹ Cố thấy con trai mình như vậy thì bảo Tô Thanh Hòa ngày mai tới nhà chơi, hoặc để Cố Trường An đến nhà cô cũng được.

Tô Thanh Hòa nghĩ, với danh tiếng trong thôn của mình, tốt nhất đừng để Cố Trường An tới thôn trước khi kết hôn… Khụ khụ, cho dù bây giờ cô cũng không lười như xưa nữa. Nhưng không thể vì thanh danh mà phá hỏng đại sự. Đồng chí quân giải phóng đều là mắt sáng như đuốc, không thể để anh nhìn ra điều gì.

“Để con tới thăm Trường An thì hơn, đúng lúc con muốn luyện xe đạp. Trường An đi xuống thôn sẽ rất vất vả.”

Cố Trường An lại cảm động tim đập thình thịch lần nữa. Anh ngại ngùng nói: “Anh sẽ đi nửa đường đón em.” Mẹ nói, phải biểu hiện cho thật tốt, nếu không đối tượng sẽ chạy mất. Anh thật sự không muốn Thanh Miêu Nhi chạy mất đâu.

Tô Thanh Hòa cảm thấy Cố Trường An quá chu đáo, lại còn đi nửa đường đón.

“Được ạ.” Cô mím môi cười nói. Cảm thấy dường như mình đã nếm được hương vị mối tình đầu.

Hợp pháp việc yêu sớm thật là tốt.

Lúc đi về, xe đạp được đồng chí Tô Ái Quốc đẩy về. Tô Ái Quốc lau tay với vẻ mặt thần thánh, sau đó thật cẩn thận chạm vào xe từ từ đẩy đi.

Nếu mẹ anh ta Cao Tú Lan không trợn mắt nhìn anh ta, thì anh ta đã chuẩn bị khiêng xe về.

Dù sao đồ tốt như vậy, nếu đẩy hỏng thì phải làm sao bây giờ.

Tô Thanh Hòa cảm thấy may mắn vì trong thời khắc mấu chốt mẹ mình vẫn rất hiểu chuyện, không ngờ mới ra khỏi huyện, Cao Tú Lan đã lập tức ồn ào: “Ngây ra đó làm gì, còn không khiêng xe đạp lên, đồ tốt như vậy sao có thể kéo trên mặt đất chứ, nếu hỏng thì sao? Đây chính là xe của em gái tụi bây, không đau lòng ư?”

“Con đã sớm đau lòng rồi.” Tô Ái Đảng lập tức đi đến khiêng lên.

Tô Ái Hoa cũng đi qua hỗ trợ, tuy rằng anh ta cảm thấy xe đạp dùng để chạy trên mặt đất, nhưng mà mẹ vui là được rồi.

Cao Phúc Sinh thì ở bên cạnh nhìn mấy đứa cháu ngoại, lo chúng bị trượt chân, làm rơi chiếc xe đạp tốt như vậy: “Mấy đứa cẩn thận một xíu, đừng để va chạm.”

“…” Tô Thanh Hòa không nhịn được mà run rẩy hai cái: “Mẹ ơi, không cần phải vậy đâu, xe dùng để đi. Hay là như thế này nhé, con đạp xe về. Mọi người từ từ đi.”

“Không được không được, nhất định phải đi về cùng nhau. Thanh Miêu Nhi à, mẹ biết con mệt. Nhưng hôm nay chúng ta phải đi về cùng nhau. Con đạp xe về một mình, nếu không ai nhìn thấy con thì sao?”

Cao Tú Lan nói với vẻ mặt từ ái.

Tô Thanh Hòa hiếu kỳ hỏi: “Vì sao lại muốn người khác nhìn thấy chứ?”

“Không ai thấy thì ai biết nhà chúng ta có xe đạp?”

Tô Thanh Hòa: “…” Chuyện này rất quan trọng sao?

Đi tới trấn trên, Cao Phúc Sinh tách ra khỏi người nhà họ Tô, ông ta đi tìm những người trong công xã để khoác lác.

Lúc người nhà họ Tô trở về, chiếc xe đạp được khiêng lên cao nhanh chóng bị người ta phát hiện. Sau đó người già và trẻ em nhàn rỗi trong thôn đều vây quanh người nhà họ Tô.

“Mẹ Ái Quốc à, đây là xe đạp đúng không, trước kia lúc cán bộ tới chỗ chúng ta, tôi đã nhìn thấy.”

“Đúng là xe đạp, còn rất mới. Đẹp hơn xe đạp ở công xã.”

“Ai da, mọi người đi một chuyến, sao còn mang xe đạp về vậy.”

“…”

Cao Tú Lan nói với vẻ mặt khinh bỉ: “Có gì ghê gớm đâu, xem kiến thức ít ỏi của mấy người kìa. Đây là do mẹ chồng của Thanh Miêu Nhi nhà chúng tôi mua cho đấy. Để cho Thanh Miêu Nhi dùng. Nói là lo con bé bước đi mệt.”

Bước đi còn mệt?

Quả thực không dám tưởng tượng, bước đi rất nhẹ nhàng, mệt chỗ nào chứ? Ôi chao, con gái nhà họ Tô gả ra ngoài được nhà chồng chăm sóc thật. Quả nhiên là tốt số.

Tô Thanh Hòa nhìn mẹ mình và các anh chị dâu đang khoác lác với mọi người, còn có bọn nhỏ khoác lác với bạn bè cùng trang lứa. Trường hợp này, cô không tham gia được. Vẫn nên chạy về nhà xem hệ thống biến hóa, vừa nãy cô vẫn luôn nhớ về nó.

Vào phòng, Tô Thanh Hòa lập tức nằm trên giường xem xét hệ thống.

Phát hiện dưới thanh nhiệm vụ của mình có thêm một thanh nhiệm vụ phụ trợ.

Bình Luận (0)
Comment