Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 158 - Chương 158 - Hẹn Hò 1

Chương 158 - Hẹn hò 1
Chương 158 - Hẹn hò 1

Chương 158: Hẹn hò 1

Mở ra thì thấy có thêm hai khen thưởng: Huấn luyện khen thưởng mỗi ngày, công huân khen thưởng.

“Hệ thống, cái gì đây?”

“Trước mắt ký chủ đã trở thành Quân Tẩu dự bị, có thể hưởng thụ phúc lợi của Quân Tẩu dự bị.”

“Tôi còn có phúc lợi à?” Tô Thanh Hòa vui mừng nói, ôi chao, cuối cùng cũng đến lượt cô hưởng phúc. “Ở đâu ở đâu, sao tôi không thấy phúc lợi của mình nhỉ.”

“Thanh nhiệm vụ phụ trợ, vì trước mắt ký chủ đã xứng đôi với bạn lữ quân nhân. Mỗi ngày bạn lữ của ký chủ ở trong quân đội huấn luyện vượt chỉ tiêu nội dung, có thể đạt được một tinh tệ. Có biểu hiện lập công sẽ được khen thưởng tương ứng. Tinh tệ được khen thưởng có thể mua sắm đồ dùng sinh hoạt ở niên đại trong hệ thống.”

Tô Thanh Hòa lập tức mở cở trong bụng, tuy rằng một tinh tệ không nhiều lắm, cũng chỉ tương đương với một đồng tiền ở tương lai. Nhưng muỗi dù nhỏ bao nhiêu cũng là thịt. Hơn nữa quả thực giống như bánh có nhân từ trên trời rớt xuống. Nếu sau này Trường An lập công còn có giải thưởng lớn… “Hệ thống à, các người hào phóng như vậy từ bao giờ thế?”

Sau đó, Tô Thanh Hòa lại nói tiếp: “Vậy đối phương sẽ biến hóa gì không? Không phải các người lấy trộm tiền tiêu vặt của anh ấy để đổi thành tinh tệ cho tôi chứ.”

“Sẽ không có bất cứ thay đổi gì, đối phương sẽ không bị ảnh hưởng. Đây là phúc lợi hệ thống thêm vào cho Quân Tẩu dự bị. Không ảnh hưởng đến bản thân quân nhân.”

Tô Thanh Hòa yên tâm rồi, tuy rằng cô muốn sau này đồng chí Cố Trường An có thể nuôi mình, nhưng không có nghĩa là cô muốn lén lấy tiền trợ cấp của đồng chí Cố Trường An.

Khen thưởng do hệ thống thêm là được rồi.

Quân Tẩu dự bị có phúc lợi tốt như vậy… “Nếu sau này tôi trở thành Quân Tẩu chính thức, thì phúc lợi sẽ lớn hơn nữa sao?” Cô có chút chờ mong hỏi.

“Tạm thời ký chủ không có quyền xem xét phúc lợi của Quân Tẩu.”

“…” Sau này cô sẽ là một Quân Tẩu thật sự!

Nể mặt sau này đồng chí Cố Trường An sẽ nuôi mình, Tô Thanh Hòa quyết định sẽ đối xử tốt với Cố Trường An, nhân dịp hai ngày trước khi anh rời đi phải cho anh ăn một chút, bồi bổ cho anh, để về sau sẽ có sức lực bảo vệ quốc gia!

Dù sao trong không gian trữ vật vẫn còn món canh cá hương vị ngư dân thừa lại lúc trước…

Tới giờ ăn tối, Cao Tú Lan mới dẫn đám con cháu về. Theo lời Đại Bảo nói, cả nhà họ đã khiêng xe đạp đi một vòng quanh thôn…

Tô Thanh Hòa: “…”

Sau khi về nhà, Cao Tú Lan lập tức chỉ huy mấy đứa con trai mang xe đạp vào phòng Tô Thanh Hòa, từ nay về sau xe đạp thuộc về tài sản cá nhân của Tô Thanh Hòa, bất cứ ai cũng không được chạm vào.

“Sau này lúc Thanh Miêu Nhi về nhà, vợ thằng cả và vợ thằng hai phụ trách lau xe. Mỗi ngày phải lau cho sạch sẽ. Mấy đứa nhỏ đều không được động vào, chân tay lóng ngóng thì đừng có mà làm hỏng.”

Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa nhận lấy nhiệm vụ vinh quang này.

Thứ đáng giá nhất trong nhà chính là cái xe đạp này. Trong cả thôn không ai có, chỉ mỗi một nhà họ có, thật đúng là vinh dự.

Buổi tối sau khi cơm nước xong, Cao Tú Lan lập tức xách đồ chạy vào phòng Tô Thanh Hòa.

“Ngày mai con đến nhà chồng thì mang theo chút đường đỏ và đường phèn nhé. Mang theo hai cân bột mì nữa.” Cao Tú Lan bỏ đồ vào trong túi.

Tô Thanh Hòa kinh ngạc nói: “Mẹ ơi, con mang theo mấy thứ này làm gì, ngày mai con đi dạo với Trường An. Mấy thứ này đều là của bác mang tới nhà mình, con mang một cân bột mì qua là được rồi.”

Đầu năm nay bột mì chính là thứ tốt. Người ta đi thăm người thân thường mang nhiều nhất là hai lạng.

Cao Tú Lan đáp: “Con không hiểu rồi, đến nhà chồng cần phải mang nhiều đồ thì nhà chồng mới coi trọng mình. Dù sao bây giờ chúng ta không còn gì thì tìm cha con là được. Mẹ không thể để con chịu tủi thân ở nhà chồng. Hơn nữa mẹ cũng nhìn ra được, mẹ chồng con là một người sĩ diện. Chúng ta mang một cân đến, bảo đảm bà ấy sẽ cho con nhiều thứ hơn. Không có hại với chúng ta đâu.”

Tô Thanh Hòa cảm thấy khâm phục mẹ mình, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà bà ấy đã hiểu được tính tình của mẹ chồng cô…

Chờ sau khi Cao Tú Lan rời đi, Tô Thanh Hòa đóng cửa lại, sau đó xem canh cá trong không gian trữ vật của mình, rất tốt, vẫn còn nóng hổi.

Không có gì để đựng…

“Hệ thống à, mi có bán hộp cơm ở niên đại này không?”

“Hộp cơm bằng nhôm, ba tinh tệ một cái.”

“…” Tô Thanh Hòa đau tim, còn chưa bắt đầu kiếm tiền mà đã phải bỏ tiền ra rồi. Cũng may đồng chí Trường An tiềm lực vô hạn, về sau có thể kiếm thêm nhiều tinh tệ cho cô. Vậy nên cô cắn răng mua một cái.

Bình Luận (0)
Comment