Chương 159: Hẹn hò 2
Dù sao cũng không thể cầm bát tô trong nhà đi đựng canh cá.
Sáng sớm hôm sau, Tô Thanh Hòa chuẩn bị cơm nước xong rồi đạp xe ra ngoài dưới ánh nhìn chăm chú của cả nhà… Sau đó đạp xe ra khỏi thôn, theo đường lên huyện dưới ánh mắt tỏa sáng của già trẻ lớn bé trong thôn.
Nếu không biết mình đang đi xe đạp, Tô Thanh Hòa sẽ cho rằng mình đang đi một chiếc xe thể thao cao cấp.
Một đường đạp xe, Tô Thanh Hòa cảm thấy điểm kỹ năng điểm của mình đang tăng lên… “Đinh… Đạp xe hai ngàn mét khen thưởng một điểm kỹ năng…”
Sau khi được một điểm kỹ năng, Tô Thanh Hòa lấy canh cá đã sớm chuẩn bị từ trong không gian trữ vật của mình ra, đặt vào trong túi xách theo, sau đó tiếp tục đạp xe. Đến khi đi được 3000 mét, được thêm một điểm kỹ năng, cuối cùng cô cũng thấy được Cố Trường An đang đi về phía bên này.
Quân trang thẳng tắp, gương mặt thon gầy cùng với cái đầu đinh, rất có tinh thần.
Cố Trường An cũng nhìn thấy đối tượng của mình, sáng sớm đã lên đường làm anh nhớ tới những ngày tháng chua xót trong quân đội. Nhưng lúc nhìn thấy Tô Thanh Hòa xuất hiện, anh đột nhiên cảm thấy cả người như được tiếp thêm sức lực.
Thanh Miêu Nhi đối xử với mình thật tốt, đi một quãng đường xa đến đây, vất vả hơn anh nhiều!
Anh chạy nhanh tới đẩy xe đạp cho Tô Thanh Hòa: “Để anh chở em.” Anh thật sự quá thông minh, như vậy thì hai người đều không phải đi bộ.
“Vâng ạ.” Tô Thanh Hòa mím môi cười gật đầu. Trường An quá biết quan tâm cô.
Sau khi ngồi lên xe, Tô Thanh Hòa lên tiếng: “Chúng ta đến nơi nào trước đi, em có mang theo canh cá cho anh đó, anh ăn sáng chưa?”
Canh cá ư?
Hai mắt Cố Trường An sáng lên. Đương nhiên là chưa ăn! Buổi sáng mới uống chút cháo với ăn một cái màn thầu.
“Anh còn chưa ăn.”
“Vậy thì chúng ta tìm một chỗ ngồi uống canh cá nhé.” Tô Thanh Hòa nói. Nếu hẹn hò thì đương nhiên phải đến một nơi riêng tư.
“Được, nghe em.” Cố Trường An lập tức tăng tốc độ đạp xe. Xe chạy như bay. Tô Thanh Hòa vội vàng ôm chặt Cố Trường An, trong lòng cảm thấy rất hài lòng. Nhìn sức lực đạp xe của anh, tố chất thân thể thật tốt. Trường An còn nói nghe em, cô rất thích đối tượng nghe lời mình!
Hai người đến một công viên nhỏ trong huyện, nơi này cũng không giống công viên lắm, chỉ là mấy bồn hoa tạo thành một khu đầy thực vật, để người khác tới nghỉ ngơi.
Hai người ngồi xuống cạnh một bồn hoa, Tô Thanh Hòa lấy ra một hộp nhôm còn nóng hầm hập từ trong túi, sau đó cô trực tiếp mở nắp. Một hương thơm nức mũi tỏa ra.
Mắt Cố Trường An nhìn như muốn rớt xuống.
“Anh mau ăn đi.” Tô Thanh Hòa đưa cho anh.
Cố Trường An bưng lên, nhìn vài lần, chịu đựng đề nghị: “Chúng ta ăn chung nhé.” Thanh Miêu Nhi đối xử tốt với anh, anh cũng muốn chia sẻ với Thanh Miêu Nhi.
Tô Thanh Hòa lắc đầu đáp: “Không cần đâu, em đã ăn rồi.” Canh cá này cô vẫn luôn không có cơ hội lấy ra cho người trong nhà ăn, chỉ toàn lấy cá ra nấu. Cho nên bình thường lúc cô đói bụng sẽ ăn một ít. Một mình lại ăn không hết. Bây giờ đã không thích canh cá nữa rồi.
Thanh Miêu Nhi thật sự quá tốt! Cố Trường An cảm động muốn chết. Đồ tốt như vậy mà Thanh Miêu Nhi cũng đưa cho anh ăn, còn bản thân cô thì không nỡ ăn.
Anh cầm đũa lên ăn một miếng, đôi mắt nheo lại.
Hương vị quen thuộc, ăn rất ngon! Ngày đó lúc anh gặp Thanh Miêu Nhi đã ăn canh cá như này.
Hương vị tốt đẹp, ký ức tốt đẹp. Cố Trường An cảm thấy trong lòng nổi lên gợn sóng, anh gắp một miếng bụng cá đưa tới bên miệng Tô Thanh Hòa: “Em ăn đi. Ngon lắm.”
Thanh Miêu Nhi đối xử với anh tốt như vậy, anh ăn một mình sẽ cảm thấy không ngon, vì thế muốn chia sẻ với Thanh Miêu Nhi.
Tô Thanh Hòa: “…” Cô thật sự không muốn ăn. Nhưng nhìn ánh mắt cố chấp của đồng chí Cố Trường An, Tô Thanh Hòa đành phải há mồm cắn một miếng.
Sau khi cá vào trong miệng, cô đột nhiên ý thức được, mình và Cố Trường An đang dùng chung một đôi đũa… Cố Trường An còn đút cho cô ăn… Cô bụm mặt, quá ngọt ngào rồi. Ôi chao, ai nói đàn ông ở niên đại này vô cùng bảo thủ chứ, đồng chí Trường An rất chu đáo lãng mạn đấy.
Hai người anh một miếng em một miếng, rất nhanh đã ăn hết canh cá. Cố Trường An uống sạch nước canh, trong bụng cảm thấy ấm áp.
Bỏ hộp nhôm vào lại trong túi, Tô Thanh Hòa hỏi: “Ngon không?”
Cố Trường An mím môi cười gật đầu: “Ngon lắm.” Vô cùng vô cùng ngon, ngon hơn mẹ và chị dâu anh nấu nhiều… Trong nhà còn rất ít khi ăn canh cá.