Chương 161: Ăn cơm 1
Cô ta bĩu môi bước vào trong đại viện thì gặp vợ của huyện trưởng Tôn. Huyện trưởng Tôn là huyện trưởng chính trong huyện, cũng là người lãnh đạo trực tiếp của phó huyện trưởng Cố. Thế nhưng hai người không hợp nhau về ý kiến chính trị.
Vợ huyện trưởng Tôn thấy chị dâu thứ Cố vào nhà thì cười nói: “Tôi thấy cậu ba nhà các cô đạp xe chở người yêu của cậu ấy về rồi. Chiếc xe đạp đó cũng tốt thật đấy. Tôi nghe ông Tôn nhà tôi nói, nhà chồng cô tốn không biết bao công sức mới mua được chiếc xe đạp đó, nhìn là biết thương con út, lúc trước vợ chồng cô kết hôn đã mua được gì?”
Chị dâu thứ Cố nghe vậy thì gượng cười, đáp: “Thím Lưu à, tiền của cha mẹ chồng cháu, họ muốn mua cho ai thì mua cho người nấy. Chúng cháu kết hôn đã mua đồ gì, thím quan tâm như vậy làm gì thế. Thím đã mua gì cho con dâu nhà mình gì vậy, cháu cũng khá tò mò đấy.”
Vợ huyện trưởng Tôn sầm mặt lại, cười giả tạo: “Tôi như vậy là cảm thấy không công bằng cho cô và Trường Bình, có lòng tốt mà bị cho là lòng lang dạ thú, làm ơn mắc oán.”
“Cháu chỉ từng ăn gan lợn, làm sao biết lòng lang dạ thú gì chứ. Thím Lưu à, thím đừng nghe ngóng chuyện trong nhà cháu nữa. Chuyện nhà chúng cháu không liên quan đến người ngoài!”
Chị dâu thứ Cố nói xong thì cười híp mắt rồi đi.
Đợi đến khi xoay người lại thì cô ta nghiến răng nghiến lợi, hừ, còn muốn để cô ta với cha mẹ chồng đối chọi nhau ư, còn lâu cô ta mới ngu xuẩn như thế. Cho dù cha mẹ chồng thiên vị thì đó cũng là cha mẹ chồng của cô ta, có thể hại cô ta và Trường Bình được sao? Nhà ông Tôn có là gì chứ, toàn mấy người có lòng dạ hiểm độc!
Nhà họ Cố, mẹ Cố đang xem đồ mà Tô Thanh Hòa mang đến. Toàn là những món đồ quý giá mà bình thường khó mua được, ngay cả bột mì cũng mang đến đây. Thông gia này đúng là không có gì chê được. Ba thông gia, thông gia nông thôn này vẫn là phóng khoáng nhất đấy.
“Nhà con cũng khách sáo quá rồi. Trong nhà đều có đủ, con giữ lại cho mình mà ăn đi. Mẹ chính là thích con mập lên chút.”
Tô Thanh Hòa cười nói: “Mẹ con nói rồi, cho Trường An ăn nhiều chút, anh ấy trong bộ đội vất vả rồi.”
Cố Trường An mím môi đứng một bên, anh cảm thấy mẹ vợ của mình đúng là tốt thật. Có đồ tốt gì đều nhớ đến anh. Thanh Miêu Nhi cũng đối xử với anh rất tốt, có đồ ăn ngon đều giữ lại cho anh ăn, sao anh lại có phúc như thế chứ? Khóe môi anh không kìm được mà cong lên.
Mẹ Cố thì càng vui hơn, chỉ mong sao cho tất cả mọi người đều đối xử tốt với bảo bối yêu quý của bà. Nhìn thấy chị dâu thứ Cố về, bà nói: “Vợ Trường Bình à, con mau đi nấu cơm, Thanh Miêu Nhi đến rồi, nấu đồ ăn ngon cho Thanh Miêu Nhi ăn. Con nấu cơm trắng, lát nữa bảo cha con đến nhà ăn lấy ít thịt kho tàu về.”
Chị dâu thứ Cố: “…” Đều là con dâu cả! Cô ta nhìn sang Tô Thanh Hòa hỏi han: “Thanh Hòa có muốn theo chị học nấu ăn không, có biết dùng bếp lò trong nhà không?”
Kiểu gì cũng phải để vợ chú ba làm việc cùng mới được.
Tô Thanh Hòa còn chưa nói gì thì Cố Trường An đã lên tiếng thay: “Cái gì Thanh Miêu Nhi cũng biết làm hết! Cô ấy không cần học nấu ăn, cô ấy nấu rất ngon. Chị hai yên tâm đi.” Anh ngại nên không nói ra sự thật đấy, Thanh Miêu Nhi nấu ăn ngon hơn chị hai nhiều, làm gì phải cần chị hai dạy cho chứ.
“…” Chị dâu thứ Cố cảm thấy chú em chồng đang giả ngây giả dại, còn biết bảo vệ vợ nữa cơ đấy!
Trong lòng Tô Thanh Hòa vô cùng đắc ý, Trường An nhà cô biết bảo vệ vợ thế đấy, tìm đàn ông chính là phải tìm người như Trường An vậy.
Mẹ Cố xua tay, nói: “Dạy cái gì chứ, không dễ gì Trường An mới ở nhà, để hai vợ chồng nó có thời gian nhiều bên nhau. Mau đi nấu cơm, đừng để đói Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta.”
Chị dâu thứ Cố nuốt cục tức đi vào phòng bếp, sau đó nghĩ đến lúc trước đầu óc mình bị chập mạch, thế mà lại nghĩ tới chuyện sẽ tìm một người nông thôn, tìm người ở nông thôn đã đành, còn muốn tìm một nhà có gạo trắng, có người nuôi. Hu hu… nông thôn nhà người ta bằng lòng nuôi con gái, còn không phải là yêu thương lắm mới thế sao. Vẫn yêu thương như tiểu tổ tông!
Lúc đồ ăn sắp được nấu xong thì người nhà họ Cố đều về cả rồi.
Phó huyện trưởng Cố nhìn thấy Tô Thanh Hòa đến thì rất vui. Ông thiên vị con trai út thì đương nhiên ông cũng thiên vị con dâu út giống như vậy. Đừng thấy bình thường ông chê Cố Trường An, chê đến nỗi không còn chỗ chê, nhưng thật tình thì trong lòng ông vẫn thương yêu con trai út hơn. Ai bảo anh nhỏ nhất, lại không có tiền đồ nhất chứ.