Chương 162: Ăn cơm 2
Phó huyện trưởng Cố vui vẻ, bảo con trai thứ hai cầm phiếu, nhanh chóng đến phòng ăn lấy thịt kho tàu mang về.
Lúc ăn cơm, mẹ Cố cứ đốc thúc cho Tô Thanh Hòa ăn, rồi lại bảo con trai mình ăn.
Một bát thịt kho tàu, bà chỉ ước cho vợ chồng con trai út của mình ăn hết.
“Ăn nhiều chút cho mập.”
Chị dâu cả Cố và chị dâu thứ Cố: “…”
Lúc ăn cơm, mẹ Cố còn nói: “Trường An à, hình như hai ngày nữa con phải đi rồi đúng không?”
Nhắc đến chuyện này, Cố Trường An suýt nữa không còn tâm trạng nào mà ăn cơm. Anh ăn một miếng thịt kho tàu, gật đầu đáp: “Vâng ạ, còn hai ngày nữa phải đi rồi.”
Hu hu hu hu, không muốn đi chút nào, muốn ở nhà ăn canh cá, ăn thịt kho tàu.
Phó huyện trưởng Cố tranh thủ nhắc nhở: “Đi bộ đội luyện tập cho tốt, tranh thủ tiến bộ lên.”
Cố Trường An xệ mặt, không vui.
Tô Thanh Hòa cho rằng anh như vậy là không nỡ xa nhà, dẫu sao vẫn còn trẻ mà, có tiến bộ hơn nữa cũng phải nhớ nhà thôi. Đặc biệt là bọn họ mới đính hôn đấy, cho nên cô nói: “Trường An, anh cố gắng lên, em ở nhà đợi anh đấy.”
Cố Trường An nghe thấy lời này thì lập tức vui lên, đúng, phải nỗ lực để sớm quay về sống với Tô Thanh Hòa một cuộc sống hạnh phúc, có ăn có uống.
“Ừm, anh sẽ cố gắng vươn lên.”
Phó huyện trưởng Cố suýt nữa bị sặc rồi, thằng nhóc thối này, đúng là đứa con không có lương tâm. Cha anh nói với anh mà anh xem như gió thoảng qua tai, vợ vừa nói thì anh nghe liền như vậy… Nhưng như thế cũng tốt, cuối cùng cũng có người có thể quản anh rồi, anh cũng biết cố gắng vươn lên.
Cô con dâu này cũng không tìm nhầm, rất tốt. Càng nhìn Tô Thanh Hòa thì ông càng thích cô, cảm thấy tính tình cô tốt, làm cho con trai cũng hiểu chuyện theo.
Mẹ Cố thấy tình cảm của hai vợ chồng tốt như vậy thì cũng rất vui. Còn về ganh tị, thì nó không hề tồn tại. Con trai có người quan tâm yêu thương, bà vui mừng còn không kịp đấy.
Hơn nữa, Thanh Miêu Nhi là con dâu bà, là người của nhà họ Cố rồi, lại còn nhỏ như vậy, có thể làm con gái của bà để bà nuôi luôn cũng được. Ai lại nhẫn tâm ganh tị chứ.
“Thanh Miêu Nhi à, đợi Trường An đi bộ đội rồi thì con phải thường xuyên qua đây ở vài ngày với mẹ đấy. Cứ ngủ ở phòng của Trường An, ngày nào mẹ cũng dọn dẹp. Đến nhà, mẹ sẽ bồi bổ cho con.”
Tô Thanh Hòa ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ, chỉ cần mẹ không chê, con nhất định sẽ đến thường xuyên.”
“Ai chê chứ, mẹ chính là muốn con đến thường xuyên.” Thằng ba không ở nhà, xem vợ thằng ba như là con gái để nuôi cũng rất tốt.
Chị dâu cả Cố và chị dâu thứ Cố đau lòng đến cơm cũng không ăn nổi nữa.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Thanh Hòa chuẩn bị quay về.
Mẹ Cố vội vàng xách cho cô một đống đồ, có bánh ngọt, có khoai lang sấy, còn có đồ hộp, ngoài ra còn có một bát thịt kho tàu.
Tô Thanh Hòa vội vàng từ chối: “Không cần, không cần đâu ạ, con mang về cũng không tiện, không có đồ đựng. Mẹ à, mẹ đừng cho con nhiều đồ thế.”
Cố Trường An vội vàng lấy hộp cơm bằng nhôm mà Tô Thanh Hòa đem đến ra, nói: “May mà Thanh Miêu Nhi mang canh cá đến cho con ăn, vừa hay dùng cái này đựng.”
Tô Thanh Hòa: “…”
Mẹ Cố nghe vậy thì cười hỏi: “Thanh Miêu Nhi còn mang canh cá đến cho Trường An ăn sao?”
“Đúng thế, ăn ngon lắm.” Cố Trường An tự hào khoe: “Con ăn sạch sành sanh, không còn chừa lại chút nào. Mẹ à, lần sau con sẽ chừa lại cho mẹ.”
Mẹ Cố vui chết đi được, ôi chao, cô con dâu này đúng là thương yêu Trường An nhà bọn họ đấy. Không tệ, đứa con dâu này rất tốt. Tốt hơn nhiều so với những người phụ nữ phải để đàn ông dỗ dành kia. Chính vợ thằng cả và vợ thằng hai cũng không quan tâm chu đáo với hai đứa con trai của bà như thế.
Bà lập tức không chút do dự gì, đổ thịt kho tàu vào trong hộp cơm.
“Thanh Miêu Nhi ăn nhiều một chút, chỗ cha con vẫn còn nhiều phiếu lắm đấy, muốn ăn thì con cứ qua đây. Trường An không ở nhà, con ăn thay nó nhiều một chút.”
Tô Thanh Hòa: “…” Đồng chí Trường An cũng biết điều tiết quan hệ giữa mẹ chồng với con dâu quá rồi…
Chị dâu cả Cố và chị dâu thứ Cố rửa chén trong phòng bếp, nghe thấy động tĩnh ngoài phòng khách thì mặt hai người không có biểu cảm gì.
“Chị dâu cả…”
Chị dâu cả Cố nhắc nhở: “Có chuyện gì thì nói, đừng đưa ra chủ ý bậy bạ là được.”
Chị dâu thứ Cố nói với vẻ mặt ngượng ngùng: “…Em đang nghĩ xem có nên tìm một công việc cho vợ chú ba không? Nếu cô ta có công việc rồi, có phải cha mẹ sẽ không cưng chiều như vậy nữa.”