Cảm ơn kim phiếu của bạn Ngocbeo0168, kim lan248, TrầnnhựtTú, tientien10033, Nụnụ, Marie84 và kimdunghea92.
Chương 163: Đối sách
Cô ta nghĩ rất lâu, cha mẹ chồng thiên vị chú ba như vậy, còn không phải là vì chú ba nhỏ, không có khả năng nuôi sống bản thân sao?
Bây giờ tìm một người vợ, nếu như mặc kệ cho cô ở nhà nhàn rỗi, không làm kiếm tiền, sau này cho dù có mẹ ruột nuôi dưỡng, cha mẹ chồng nhất định cũng sẽ thiên vị hai vợ chồng chú ba cho xem.
Còn chẳng bằng tìm một đơn vị cho vợ chú ba làm việc. Như thế thì vợ chú ba cũng có khả năng sống bằng sức mình. Chẳng phải như vậy cha mẹ chồng sẽ đối xử công bằng ư?
Cô ta nói nhỏ suy nghĩ của mình cho chị dâu cả Cố nghe.
Chị dâu cả Cố như có suy nghĩ gì đó, sau đó cô ta hỏi lại: “Vợ chú ba có thể làm gì chứ?”
“Chẳng phải cô ta biết nấu ăn à, đi nấu cơm cho nhà ăn. Đó chính là chuyện tốt đấy, sau này nhất định không thiếu đồ ăn.” Chị dâu thứ Cố nói một cách nghiêm túc.
Chị dâu cả Cố không chắc lắm: “Cô ta bằng lòng đi không?”
“Sao lại không bằng lòng chứ, biết bao nhiêu người muốn làm công việc đó mà còn không được làm đấy. Công việc này béo bở biết bao, còn phải dựa cả vào quan hệ nữa đấy, lần sau đợi chú ba đi rồi, em sẽ bàn bạc với cô ta. Bảo đảm cô ta sẽ đi thôi, dù sao cũng dễ chịu hơn ở nhà làm ruộng.”
Chị dâu cả Cố gật đầu: “Em nói cũng đúng.”
……
Sau khi Tô Thanh Hòa đạp xe về nhà, Cao Tú Lan nhìn thấy cô mang đồ về thì cười híp mắt nói: “Lần sau chúng ta mang thêm nhiều đồ chút qua bên đó, mẹ chồng con là người tốt, chúng ta không thể để bà ấy chịu thiệt được.”
Tô Thanh Hòa cũng nghe theo lời này. Trong lòng cô nghĩ, đợi sau khi đồng chí Trường An đi bộ đội, cô bắt đầu kiếm tinh tệ thì sẽ mua ít đồ ăn ngon cho mẹ chồng mình.
Nhận được chỗ tốt từ chỗ trưởng bối, trong lòng cứ cảm thấy có chút mắc nợ.
Những đồ mà Tô Thanh Hòa mang về, Cao Tú Lan sẽ không cho người trong nhà ăn, đương nhiên bà ấy muốn để lại cho một mình Thanh Miêu Nhi ăn.
Tô Thanh Hòa khuyên nhủ: “Mẹ ơi, thịt thì không cần giữ lại đâu, con ăn rất nhiều trên huyện thành rồi, mẹ để người trong nhà ăn thử đi. Quanh năm suốt tháng này, chưa ai được ăn đồ gì ngon, cũng nên để anh chị dâu biết là được thơm lây từ con, sau này sẽ càng thêm đối xử với con tốt hơn.”
“Chia một nửa cho tụi nó ăn thử, chỗ còn thừa con giữ lại mà ăn, ăn cho mập thêm một xíu, mập mới xinh.”
Tô Thanh Hòa nhìn cánh tay múp của mình, cô không muốn mập thêm nữa…
Buổi chiều tan làm, Cao Tú Lan lại bày ra đồ mà con gái nhà mình đem về với mọi người.
“Nhìn thấy chưa, Thanh Miêu Nhi tốt với mấy đứa biết bao. Người ta đều là lấy của nhà mẹ đẻ để trợ cấp cho nhà chồng, con bé vì chăm sóc cho mấy anh trai, chị dâu mình mà đồ gì cũng mang về cho gia đình.”
Vành mắt Tô Ái Đảng ửng đỏ, nói: “Em út, em đừng làm như thế nữa, dù cho có phải nhịn ăn, anh cũng không thể để em bị nhà chồng nói xấu.”
Tô Thanh Hòa biểu thị cô không muốn làm vậy chút nào.
“Anh à, người nhà Trường An rất tốt, không ai nói này nói kia đâu. Ai cũng đối xử tốt với em hết.”
Cao Tú Lan lập tức phụ họa: “Nghe thấy chưa, Thanh Miêu Nhi còn chưa đến nhà người ta ở đấy, người ta đã thương con bé đến vậy rồi. Mấy đứa tự hỏi lương tâm mình thử xem, bản thân có thấy xấu hổ không?”
Tô Thanh Hòa: “…” Mẹ à, mẹ đừng xuyên tạc ý của con nữa được không…
Mọi người đều gật đầu.
Đương nhiên là xấu hổ rồi. Trong nhà có cho cô út ăn ngon, nhưng vẫn chưa mua được xe đạp cho cô út, vẫn chưa cho cô út ăn được thịt kho tàu ngon như thế.
Tô Ái Đảng cam đoan: “Ngày mai anh sẽ đến khu rừng bên kia xem thử, săn bắt chút thịt rừng mang về. Bây giờ công việc ngoài đồng cũng không nhiều nữa, bọn anh tan làm sớm, tối đi bẫy mồi, không chừng có thể bẫy được gì đó.”
“Anh cũng đi, chúng ta bắt nhiều một chút, cho em út mang đến nhà chồng, để người ta không coi thường em út nhà mình.” Tô Ái Quốc thẳng thắn nói.
Tô Ái Hoa cũng lên tiếng: “Hay là chúng ta bắt một ít mang đi chợ đen đổi tiền với phiếu, để mua thêm đồ cho cô út?”
Tô Ái Đảng và Tô Ái Quốc rối rít gật đầu, đúng thế, tích góp dần dần, thế nào cũng phải mua ít đồ cho cô út.
Tô Thanh Hòa vội vàng xua tay từ chối: “Không cần, không cần đâu, các anh đừng làm thế. Không dễ gì mới rảnh rỗi được, cũng nên nghỉ ngơi đi, sang năm mới cũng phải làm việc đấy.”
Lâm Thục Hồng cảm thấy cô em chồng của mình thật sự quá hiểu chuyện.