Chương 164: Chia ly 1
“Không sao đâu, cứ để bọn họ đi. Bọn họ chỉ có một cô em gái, sao có thể để em chịu khinh bỉ ở nhà chồng được chứ? Cảm giác bị khinh bỉ ở nhà chồng thật khó chịu. Chị là người từng trải, cô út à, em đừng quan tâm đến chuyện này. Để các anh trai em làm em nở mặt nở mày.”
Cao Tú Lan đập bàn quát: “Vợ thằng cả nói gì đấy?”
Lâm Thục Hồng giật mình, sau đó nhìn trên bàn, sao thế, cô ta đã nói gì sai à? Không phải cô ta đang truyền đạt kinh nghiệm của bản thân cho cô em chồng sao?
Đinh Quế Hoa ôm trán.
Tô Thanh Hòa vội vàng hòa giải: “Mẹ ơi, ý của chị dâu cả là muốn để các anh mua đồ tốt cho con đấy. Con đã nghe thấy hết rồi. Anh à, các anh cố gắng kiếm ít đồ, em phải nhờ vào mấy anh đấy.”
Sự chú ý của Cao Tú Lan bị rời đi, bà ấy nhìn các con trai, không ngừng nhắc nhở: “Nghe thấy chưa, mấy đứa phải cố gắng cho tốt!”
Ba đứa con trai cùng gật đầu.
Ngày hôm sau, Tô Thanh Hòa lại đạp xe ra ngoài. Lúc ra ngoài, cô mới nói với Cao Tú Lan là muốn đi lên huyện thành.
Cao Tú Lan kinh ngạc thốt lên: “Ôi chao, sao con không nói sớm, mẹ chưa chuẩn bị được đồ gì đâu.”
“Mẹ ơi, lần sau, lần sau nhé, bây giờ con hơi gấp, Trường An đang đợi con đấy.” Nói xong, cô đạp xe đi mất.
Xe chạy trên đường, điểm kỹ năng lại bắt đầu tăng lên.
Buổi tối hôm qua lúc cô trở về thì tăng thêm một điểm. Lúc này đi thì lại tăng lên một điểm nữa. Trong lòng Tô Thanh Hòa rất vui.
Hai người vẫn hẹn nhau đến chỗ ngày hôm qua, Cố Trường An đã tới đợi ở đó rồi. Nhìn thấy Tô Thanh Hòa đến, anh vội vàng đến đón lấy xe đạp của Tô Thành Hòa, sau đó dẫn cô vào trong huyện thành.
Vẫn là chỗ lúc trước, hai người ăn uống rất vui vẻ. Lần này Tô Thanh Hòa làm nhiều đồ ăn hơn một chút, Cố Trường An ăn đến nỗi bụng căng cứng luôn.
Hai người uể oải dựa vào bồn hoa, Tô Thanh Hòa lên tiếng: “Trường An, đợi anh quay về, em sẽ nấu canh gà mái cho anh. Anh ở trong bộ đội chịu bao nhiêu cực khổ, em sẽ đền bù hết cho anh.” Bù đắp xong thì chấn chỉnh lại, dồn hết sức bảo vệ quốc gia!
Cố Trường An cảm động, gật đầu: “Anh sẽ mang thịt dê nướng nguyên con về cho em! Tây Tạng bên kia có thịt dê nướng, lúc anh đi làm nhiệm vụ thì đem về cho em!” Thịt dê nướng nguyên con to như thế, một mình anh chắc chắn ăn không hết, vẫn còn thừa rất nhiều đấy.
Tô Thanh Hòa vui mừng gật đầu. Một người đàn ông tốt như thế, lúc làm nhiệm vụ còn không quên mang đồ ăn ngon về cho cô.
Ngày mà Cố Trường An rời đi, anh ôm cửa nhà, không muốn buông tay.
Phó huyện trưởng Cố tức giận dọa anh: “Nếu con không đi, để Thanh Hòa biết được thì xem con làm thế nào.”
Cố Trường An vừa nghe thì lập tức nhớ đến ước định của mình và Tô Thanh Hòa.
Đã nói là phải mang thịt dê nướng nguyên con về, lúc về Thanh Miêu Nhi còn muốn nấu canh gà mái cho anh ăn đấy.
Lúc này anh mới uất ức buông lỏng tay.
Nhìn dáng vẻ như thế của con trai, mẹ Cố đau lòng không thôi, ôi chao, Trường An xem trọng Thanh Miêu Nhi như vậy, sau này bà ấy nhất định phải đối xử tốt với Thanh Miêu Nhi. Nếu không Trường An ở trong bộ đội chắc sẽ phải buồn lắm.
Cả nhà mới xuống lầu, Tô Thanh Hòa cũng đẩy xe đạp vào trong sân.
Nhìn thấy Cố Trường An chuẩn bị đi, trong lòng Tô Thanh Hòa ít nhiều cũng cảm thấy không nỡ. Dẫu sao cũng là đối tượng của mình đấy, tình cảm của họ tốt như vậy…
Nhìn dáng vẻ thương cảm của Tô Thanh Hòa, trong lòng Cố Trường An cảm động vô cùng. Người trong nhà, ngoài mẹ anh ra, những người khác đều muốn anh đi. Mẹ anh vẫn phải nghe theo cha. Chỉ có Thanh Miêu Nhi là một lòng vì anh thôi.
Hu hu hu…
“Được rồi, còn phải vội lên xe, mau đến nhà ga, con với Thanh Miêu Nhi đi cùng nhau, cha mẹ sẽ đi theo sau, hai đứa có lời gì thì mau nói nhé.” Mẹ Cố thúc giục con trai.
Cố Trường An lập tức chạy đến bên cạnh Tô Thanh Hòa, hai người cùng đi đến nhà ga.
Tô Thanh Hòa nhét hai trứng gà luộc vào trong túi anh, nói: “Anh mang theo ăn trên đường.”
Cố Trường An sờ trứng gà trong túi, hứa hẹn: “Thanh Miêu Nhi, anh sẽ nhớ những lời đã nói, nhất định anh sẽ đem thịt dê nướng nguyên con về cho em. Trở về quân ngũ, anh sẽ luyện tập thật tốt!”
Tô Thanh Hòa cười gật đầu: “Ừm, em tin anh. Em cũng sẽ chuẩn bị canh gà mái cho anh, bồi bổ sức khỏe cho anh!”
Cố Trường An cười vui vẻ.
Cố Trường An phải ngồi xe hơi tới tỉnh thành để đi xe lửa, sau đó mới có thể đến chỗ bộ đội. Cả nhà cũng chỉ có thể tiễn anh đến trạm xe ở huyện thành thôi.
Nhìn thấy sắp phải chia ly, còn chưa biết khi nào mới có thể quay lại lần nữa. Nước mắt Cố Trường An suýt nữa tràn mi.