Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 165 - Chương 165 - Chia Ly 2

Chương 165 - Chia ly 2
Chương 165 - Chia ly 2

Chương 165: Chia ly 2

Nhất là khi nghĩ đến, sau khi đến đó, lại phải bắt đầu ăn cơm gạo chưa xát kỹ, mỗi ngày huấn luyện không ngừng, cả người anh lại cảm thấy chán nản. May mà trong túi có hai quả trứng gà của Tô Thanh Hòa cho, ít nhiều cũng có chút an ủi.

Mẹ Cố kéo tay Cố Trường An bùi ngùi nói: “Trường An à, con phải thường xuyên về thăm mẹ đấy.”

Cố Trường An tỏ ý anh cũng muốn quay về, hu hu hu…

Anh nhìn sang Tô Thanh Hòa, mắt đỏ ửng cả rồi.

“Có phải không nỡ xa Thanh Miêu Nhi không?” Mẹ Cố hỏi.

Anh gật đầu, đúng thế, mỗi ngày Thanh Miêu Nhi đều nấu canh cá cho anh đấy. Mỗi sáng thức dậy anh đều cực kì mong đợi. Bây giờ đi bộ đội lại thì không ăn được nữa.

Tô Thanh Hòa thấy anh gật đầu thẳng thắn, mặt cô bỗng chốc đỏ lên. Trường An có lúc lạnh lùng kiêu ngạo, có lúc cũng nhiệt tình như lửa, ha ha ha, cô thích!

“Mau lên xe đi, sau này em sẽ viết thư và gửi đồ ăn vào cho anh.” Nếu như Trường An ở bên đó nỗ lực, bên này cô nhận được phần thưởng của hệ thống nhiều rồi thì đương nhiên cô sẽ chia sẻ một ít với Trường An.

Cuối cùng trong lòng Cố Trường An cũng cảm thấy có hi vọng, sau đó anh lưu luyến đi lên xe, chiếc xe khởi động, Cố Trường An cố nhịn cơn cay xè ở sống mũi, nhìn thấy xe đi nhanh rồi, anh vội vàng vẫy tay hét to với Tô Thanh Hòa: “Thanh Miêu Nhi, đừng quên gửi… đồ ăn cho anh…”

Xe đã chạy đi xa rồi, gió thì lớn, bốn chữ phía sau kia, cô không nghe thấy. Tô Thanh Hòa hét to lên: “Em sẽ gửi thư cho anh!”

Cố Trường An không nghe thấy Tô Thành Hòa nói gì, chỉ thấy hình như cô đang đáp lại lời anh, hơn nữa còn vẫy tay cười, thế thì chắc là đồng ý rồi. Bỗng chốc anh cười rạng rỡ.

Nhìn thấy hai vợ chồng son như thế, trong lòng mẹ Cố càng chắc chắn hơn, phải đối xử tốt gấp đôi với cô con dâu này. Đồ ăn giữ lại cho Trường An sẽ cho Thanh Miêu Nhi ăn, nếu như Trường An ở trong bộ đội biết được Thanh Miêu Nhi ở nhà không ăn uống tốt thì lo lắng, buồn lòng biết bao.

Trường An đáng thương của bà.

Bà đi qua ôm lấy Tô Thanh Hòa mà khóc: “Thanh Miêu Nhi à, mẹ chỉ còn lại mình con thôi…”

Phó huyện trưởng Cố: “…”

Hai đứa con trai và con dâu: “…”

Nhìn thấy Cố Trường An đi rồi, Tô Thanh Hòa chuẩn bị về nhà. Dẫu sao Cố Trường An không ở nhà, cô ở trong ngôi nhà này ít nhiều cũng có chút không tự nhiên.

Còn chẳng bằng về nhà mình muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, nằm nghỉ ngơi thoải mái hơn.

Chị dâu thứ Cố thấy cô đẩy xe đạp đi thì vội vàng gọi giữ lại: “Thanh Hòa à, em ở lại ăn cơm nhé, Trường An không ở nhà, bây giờ mẹ đang buồn lắm, em cũng giúp Trường An ở bên mẹ, để cho bà ấy vui.”

Mẹ Cố lập tức nói: “Đúng thế Thanh Miêu Nhi, Trường An đi bộ đội rồi, mẹ chỉ còn lại mình con thôi, con ở lại ăn bữa cơm với mẹ nhé. Mẹ nhìn thấy con thì giống như nhìn thấy Trường An vậy. Hay là lát nữa mẹ bảo mấy anh trai con chuyển đồ của con tới, đến huyện thành ở vài ngày.”

Tô Thanh Hòa nhìn chị dâu thứ Cố nhà mẹ chồng cô, làm gì thế nhỉ? Lúc trước cô chưa thấy chị ta nhiệt tình như vậy bao giờ. Không phải sẽ có âm mưu gì đó chứ… chắc là không đâu nhỉ, nhìn chị ta cũng không phải loại người có lòng dạ hiểm độc gì. Việc mai mối này còn là do chị ta thu xếp cho cô đấy.

“Vâng ạ, con ở lại ăn cơm với mẹ.” Dù sao có mẹ chồng ở đây, cô không sợ gì hết.

Bởi vì sự rời đi của Cố Trường An, bầu không khí trong nhà ít nhiều cũng có chút trầm lắng. Ngoài mẹ Cố và phó huyện trưởng Cố ra thì tâm trạng của anh cả với anh hai đều không được tốt.

Đối với đứa em trai bảo bối này, thật ra bọn họ cũng cảm thấy áy náy. Đặc biệt là anh cả Cố Trường Chính. Lúc trước cha hỏi anh ta, làm thế nào để dạy dỗ tốt Trường An, lúc đó anh ta thuận miệng nói đại là đi bộ đội thôi. Trong bộ đội, ai còn có thể cưng chiều nó?

Vì thế…

Mặc dù bây giờ Cố Trường An ở trong bộ đội quả thực cũng trưởng thành hơn rồi, nhưng nhìn dáng vẻ đen gầy của anh, trong lòng anh ta lại thấy xót. Lúc trước anh mập và trắng biết bao, chỉ ốm hơn Thanh Hòa một chút, nhưng cũng đều trắng như nhau.

Nghĩ lại mà thấy trong lòng nghẹn ngào, cho nên anh ta cũng đặc biệt quan tâm đến người vợ này của em ba. Nhìn qua vẫn chỉ là một cô bé, bây giờ Trường An không ở nhà, không thể để cô tủi thân được.

Lúc ăn cơm, Cố Trường Chính có nói: “Thanh Hòa à, bình thường có thiếu gì thì em cứ nói với nhà, đừng có khách sáo đấy. Đều là người một nhà cả. Mặc dù Trường An không ở nhà, nhưng mấy anh trai, chị dâu này của em cũng có thể chăm sóc cho em.”

Bình Luận (0)
Comment