Chương 166: Sắp xếp công việc 1
Người nhà cha mẹ chồng thành thật quá rồi.
Tô Thanh Hòa cảm động, lập tức gật đầu: “Cảm ơn anh cả, em không thiếu gì đâu.” Có Trường An nuôi, cô sẽ không gây trở ngại cho người khác.
Mẹ Cố cũng phụ họa: “Anh cả con nói đúng đấy, lương cha con cao, có thể nuôi con được. Sau này con may thêm nhiều đồ mới, ăn thêm nhiều đồ ngon một chút. Ở huyện thành chúng ta cũng có quán cơm quốc doanh, lần sau con cầm phiếu đi ăn, ăn nhiều chút cho mập lên. Đừng để Trường An về mà thấy con gầy đi thì xót lắm.”
Mẹ Cố nói lời này làm cho Tô Thanh Hòa thấy ngại: “Mẹ ơi, con đảm bảo sẽ không gầy xuống đâu.” Cô muốn ăn thịt là chuyện rất dễ dàng.
Chị dâu cả Cố đau lòng, thở dài một hơi. Chị dâu thứ Cố thì ăn cơm mà không thấy mùi vị gì cả. Cô ta ăn mãi ăn mãi, liếc nhìn mọi người một vòng, sau đó nói: “Thanh Hòa à, em xem, em cứ ở mãi dưới quê, công việc làm nông ở nhà cũng vất vả. Em có muốn đến huyện thành làm việc không?”
Tô Thanh Hòa suýt nữa thì bị sặc. Cô nuốt cơm xuống, sau đó nhìn chị dâu thứ Cố rồi đáp: “Chị hai, em mới chỉ tốt nghiệp tiểu học thôi.” Học lực của cô ở trong đội sản xuất vẫn xem như là đủ dùng, nhưng ở trong huyện thành nhỏ, nơi mà phần lớn ai cũng tốt nghiệp cấp hai thì hình như không đủ nhỉ. Hơn nữa hộ khẩu của cô vẫn ở nông thôn. Sắp xếp công việc cho cô, cô không nghe nhầm đấy chứ. Hơn nữa cô cũng không muốn đi làm… Cô vẫn thích ở nhà hưởng phúc hơn. Lúc trước ở nhà viết tiểu thuyết, bây giờ có hệ thống làm nhiệm vụ, tốt biết mấy.
Chị dâu thứ Cố nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô, cho rằng cô đang vui mừng đến kinh ngạc, cô ta bèn cười nói: “Không phải tay nghề nấu ăn của em rất tốt sao, đến nhà ăn làm việc đi. Mới đầu làm mấy việc vặt trước, đợi sau này làm đầu bếp. Trong nhà ăn không thiếu đồ ngon đâu, sau này muốn ăn gì thì ăn cái đấy.”
Mẹ Cố vừa nghe thấy vậy thì lập tức hỏi: “Công việc này ở đâu, có vất vả không, có tốt không?”
Chị dâu thứ Cố cười đáp: “Còn chưa xác định nữa, nếu như Thanh Hòa muốn đi, con sẽ thu xếp cho em ấy.”
Tô Thanh Hòa tỏ ý bây giờ đương nhiên là cô không muốn đi. Cô có đồ ăn, thức uống, trong tay có hơn trăm cân lương thực. Bình thường nấu ăn cho người trong nhà đã là cực hạn rồi, bây giờ mà đi nhà ăn nấu cơm tập thể, hơn nữa mỗi ngày ba bữa… mệt chết mất!
Chẳng qua chuyện này cũng cho cô một gợi ý. Những thứ đồ kia của cô cứ luôn dựa vào người “cha nuôi” không đáng tin cậy đó của cô mà có, cứ cảm thấy cực kỳ không đáng tin. Bây giờ có nhà cha mẹ chồng rồi, người “cha nuôi” đó cũng nên rút lui khỏi sân khấu.
Thế nhưng cũng phải tìm chỗ xuất xứ cho những thứ đồ này. Người không có thu nhập cũng không thể cứ vô duyên vô cớ ở đâu ra có nhiều đồ như vậy.
Lừa nhau cũng không được, sẽ có một ngày bị vạch trần, đến lúc đó chắc chắn sẽ thê thảm lắm…Ưm, vẫn là cần một việc vừa nhẹ nhàng, vừa béo bở.
Cho nên làm việc vặt ở nhà ăn ư? Đương nhiên là không được rồi! Đầu bếp ở nhà ăn cũng sẽ không để cho một người chưa nấu cơm tập thể bao giờ như cô đụng vào cái muôi, còn không biết phải lăn lộn bao lâu mới có thể đụng vào được xẻng cơm đấy. Mệt chết rồi vẫn chưa được báo đáp, quá thiệt.
“Em cũng chỉ nấu đồ ăn cho gia đình thôi, chưa nấu cơm tập thể bao giờ, em lo sẽ gây phiền phức thêm cho người nhà.”
Chị dâu thứ Cố cười đáp: “Không sao đâu em, không có gì phiền phức cả, chỉ cần sắp xếp cho em một công việc tốt là được rồi.” Tránh để sau này cứ ăn hời của người khác.
Trong lòng mẹ Cố cũng có suy nghĩ riêng của mình, nếu không phải chưa đăng ký giấy kết hôn, cộng thêm ông Cố và nhà thông gia đều coi trọng thủ tục thì Thanh Hòa đã sớm có thể đến nhà ở rồi.
Bây giờ nếu Thanh Hòa có thể làm việc trong huyện thành, ông Cố và nhà thông gia cũng không thể nói gì nữa. Như thế bà cũng có thể có thêm một cô con gái được nhiều người thương yêu, tốt biết mấy.
Nghĩ đến ngày tháng đó, trong lòng mẹ Cố cảm thấy rất vui.
“Thanh Hòa à, con xem thử có cần suy nghĩ chút không? Mẹ cảm thấy làm việc trong huyện thành cũng tốt, mẹ không muốn con làm nông. Con trắng như vậy, rám đen thì phải làm sao chứ?”
Tô Thanh Hòa nghĩ một lát rồi đáp: “Mẹ ơi, chuyện là thế này, sức lực con hơi yếu… mấy cái xẻng cái nồi trong nhà ăn đó, con cảm thấy cực kỳ khó. Nếu như nấu mấy thứ đồ nhỏ, con cảm thấy không vấn đề gì. Đúng rồi, quán cơm quốc doanh của chúng ta có thiếu người không, nếu con đến chỗ đó thì chắc không vấn đề gì, tay nghề con tốt lắm đấy.”