Chương 167: Sắp xếp công việc 2
Quán cơm quốc doanh à… Lúc này địa vị của nó cũng tương đương với hợp tác xã mua bán. Trong huyện thành có đồ tốt gì đều đến hai nơi này. Hơn nữa đừng thấy đó là quán cơm, nhưng số người thật sự có thể ăn được cơm ở đó không nhiều đâu. Cho nên bình thường buôn bán vắng vẻ, thế nhưng nếu đi ăn cơm, nhất định là bột mì, thịt…
Tô Thanh Hòa cảm thấy vô cùng tốt. Hơn nữa đầu bếp bây giờ chính là ông lớn, người đến ăn cơm đều phải nịnh nọt, nếu không người ta nói thẳng không có cơm, để bạn không ăn được bột mì với thịt.
Tô Thanh Hòa nghĩ rất hay, nhưng chị dâu thứ Cô lại là vẻ mặt sững sờ.
Cái gì, cô ta không nghe nhầm chứ, vợ chú ba còn muốn đến quán cơm quốc doanh làm việc? Cô ta cũng muốn đi đấy!
“Thanh Hòa à, quán cơm quốc doanh…”
Tô Thanh Hòa thấy cô ta khó xử, cô cũng không chuẩn bị làm khó cô ta, cô cũng chỉ nói vậy thôi. Đi được thì đi, không đi được thì thôi vậy.
“Không sao, không đi được cũng không sao, chị hai không cần lo đâu.”
“Như vậy sao được!” Mẹ Cố không vui: “Nói tìm việc cho con, sao lại không đi được chứ. Đây là nói chơi sao? Mẹ thấy quán cơm quốc doanh rất tốt. Bình thường mẹ đi tìm Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta cũng tiện. Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta chân tay nhỏ nhắn thế này đến nhà ăn làm gì chứ. Nấu ăn tập thể đó đều là đàn ông làm cả. Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta đến quán cơm quốc doanh tốt hơn. Nồi nhỏ dễ nấu, lại nhẹ hơn, mẹ không muốn Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta mệt đâu.”
Tô Thanh Hòa an ủi: “Mẹ ơi, không sao đâu, chị hai có lòng là được rồi. Con chưa làm việc thì còn có thể thuận tiện đi lại giữa hai bên đấy.” Cô không muốn gây tranh cãi trong gia đình đâu.
Thế nhưng mẹ Cố không quan tâm, chuyện đang tốt thì lại không thành, đây là đang chơi bà sao, làm cho bà uổng công vui mừng: “Không được, nói ra thì phải giữ lấy lời, nói muốn tìm công việc rồi lại không tìm, đây không phải là tác phong của người nhà họ Cố chúng ta! Thanh Miêu Nhi, chuyện này con không cần lo.”
Chị dâu thứ Cố sốt sắng nhìn sang chị dâu cả Cố, vẻ mặt của chị ta giống như chết lặng, đã nói từ sớm rồi, đừng đưa ra chủ ý lung tung.
Chị dâu thứ lại nhìn sang Cố Trường Bình, Cố Trường Bình tỏ vẻ lực bất tòng tâm. Mẹ anh ta đã lên tiếng rồi, cha anh ta còn chưa phản bác, anh ta có thể nói gì được chứ. Tự bản thân cô ta nói ra trước, bây giờ lại đòi rút lời lại, sao có thể được?
Chị dâu thứ Cố mếu máo, chỉ có thể bất chấp khó khăn mà nói: “Mẹ ơi, quán cơm quốc doanh không thiếu người.”
Mẹ Cố nhìn cô ta rồi hỏi: “Con đã đi hỏi chưa? Hỏi cũng chưa hỏi mà nói như vậy. Lúc nãy nói với mọi người muốn tìm công việc cho Thanh Miêu Nhi là giả sao?”
Cố Trường Bình thấy vợ mình quýnh đến mức không nói ra được gì, anh ta bất lực nói: “Mẹ ơi, ngày mai con sẽ đi hỏi thử. Con có một người anh em làm việc trong đấy, lát nữa con sẽ hỏi thử, làm việc cố định không được, làm thời vụ chắc sẽ không vấn đề. Làm thời vụ cũng tốt, nhẹ nhàng. Con thấy Thanh Hòa đừng làm việc nghiêm túc quá, tuổi vẫn còn nhỏ đấy, lăn lộn qua ngày là được rồi.”
Chị dâu thứ Cố vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, người nhà chúng ta nhiều như vậy, có thể nuôi nổi em. Sống tốt là được!”
Mẹ Cố nghe thấy lời này thì cực kì hài lòng: “Như thế cũng tốt, làm thời vụ thì làm thời vụ vậy.”
Chị dâu thứ Cố thở dài một hơi, tại sao cô ta lại…
…
Bây giờ đã đến cuối năm, chuyện công việc chỉ có để sang năm. Hơn nữa còn phải chờ hai vợ chồng Cố Trường Bình thu xếp, chắc chắn trong thời gian này không cần đi làm. Cho nên sau khi ăn cơm trưa xong, thấy những người khác của nhà họ Cố nên đi làm thì đi làm, nên đi học thì đi học, Tô Thanh Hòa cũng theo ra ngoài chuẩn bị về nhà.
Mẹ Cố lưu luyến không nỡ. Trước kia lúc Trường An ở nhà, trong nhà còn có người nói chuyện với bà. Hiện giờ Trường An đi bộ đội, vợ cũng phải về nhà ngoại, bà cảm thấy mình giống như bị người ta ruồng bỏ, thực sự rất đáng thương!
“Thanh Miêu Nhi à, đợi sang năm mẹ sẽ bảo các anh con chuyển đồ cho con nhé, để con sống bên này. Nghỉ thì về, cứ ở phòng của Trường An, phòng của thằng bé chếch phía mặt trời, sáng sủa, dễ ngủ.” Mẹ Cố nhiệt tình đưa ra điều kiện rất tốt.
Tô Thanh Hòa an ủi: “Mẹ ơi, con phải về nói với người trong nhà một tiếng, mẹ ở lại chăm sóc bản thân thật tốt. Con nhất định sẽ thường xuyên sang đây thăm mẹ.”
“Được rồi, mẹ ở trong nhà chờ con.” Mẹ Cố tội nghiệp nói.
Chị dâu cả và chị dâu thứ chỉ thấy ê cả răng.
Mẹ chồng này hoàn toàn không xem hai bọn họ là con dâu. Chỉ có bạn già, vợ của con trai út, còn có hai đứa cháu trai. Bỗng nhiên bọn họ cảm thấy mình như bà mẹ góa con côi…