Chương 169: Thăng cấp
Được rồi được rồi, thứ kia xem như hiếu thuận với cha mẹ chồng. Cha mẹ chồng thích cho ai thì cho.
Mẹ Cố cũng mặc kệ hai cô con dâu nghĩ sao thì nghĩ, trên thực tế đối với người phụ nữ ở nhà được cha mẹ và anh trai yêu thương, sau khi lấy chồng được chồng và các con yêu thương như bà, trong lòng bà sẽ không bận tâm người khác nghĩ gì. Muốn thích thế nào thì thích thế ấy. Bà thương con trai út nhất đó, sao nào, một người mẹ như bà, không thể quyết định thương đứa con trai nào à?
Chủ tịch đã nói, bây giờ người người được tự do!
Đợi đoàn người đi hết, một mình bà không biết làm chuyện gì, ở trong phòng kiểm tra tài sản riêng. Bình thường đều do chồng bà nộp lên, con dâu con trai hiếu thuận.
Tiền mặt và đủ thứ phiếu chồng lên nhau thành chồng lớn. Cộng thêm với sổ tiết kiệm gia đình. Tất cả chỗ đó bà đều dùng cho Trường An sau khi kết hôn.
Mặc dù đính hôn đã làm một mâm, nhưng mà bà chuẩn bị sau khi Trường An đăng ký kết hôn xong, sẽ làm thêm một mâm nữa.
Nhớ đến con trai mình, lại không tránh khỏi nhớ đế cô con dâu Thanh Miêu Nhi.
Trường An rất thích cô vợ này, bây giờ mọi chuyện đã định, bà còn băn khoăn gì nữa, bà phải giúp Trường An chăm sóc tốt cho con dâu, để Trường An trong bộ đội yên tâm. Bà nghe người ta nói, quân nhân không thể phân tâm, vừa phân tâm, dễ bắn súng trật. Quá nguy hiểm.
Thế là vội vàng lấy vài tấm phiếu vải và phiếu bông từ tài sản riêng của con trai mình. Trời lạnh, phải may cho Thanh Miêu Nhi chiếc áo bông để mặc, không thể để con bé chịu lạnh.
Sau khi sắp xếp xong, mẹ Cố vui vẻ ra cửa đi dạo Cung Tiêu xã.
...
Tâm trạng của Tô Thanh Hòa rất tốt.
Mấy ngày trước, mỗi ngày cô đều hẹn hò với Cố Trường An, thanh kỹ năng của nhiệm vụ này đã sắp tích lũy được mười điểm, hôm nay từ huyện thành trở về, bởi vì một điểm kỹ năng cuối cùng phải đi mười cây số mới đạt, cho nên cô cố ý đạp xe chạy vài vòng. Cuối cùng điểm kỹ năng này cũng hoàn thành.
Đúng lúc hệ thống nhắc cô thăng cấp.
Cho nên Tô Thanh Hòa vội vàng đạp xe như bay về nhà. Người già và trẻ con trong đội đều phải trừng mắt.
Đạp xe đúng là nhanh thật…
Về đến nhà, Tô Thanh Hòa dắt xe đạp dựng trong sân, dù sao cô cũng không mang nổi, quá nặng… Cô vọt thẳng vào trong phòng, sau đó nằm trong phòng nhìn thanh nhiệm vụ.
Áo (cấp B): 0
Ăn (cấp B): 2
Ở: 0
Đi (cấp B): 0
Hiện tại ngoại trừ một cột không hề thay đổi, những cột khác đã thăng đến cấp B.
“Ký chủ, chúc mừng ký chủ thiếu một hạng mục nữa là có thể mở khóa kỹ năng mới, xin ký chủ phát huy tinh thần chịu khổ chịu khó, sớm ngày trở thành một vị quân tẩu toàn năng. Mặt khác, nhiệm vụ kiểm tra thăng cấp B của ký chủ vẫn luôn trì trệ không tiến, đề nghị nhanh chóng hoàn thành. Phần thưởng rất phong phú.”
Tô Thanh Hòa nhìn nhiệm vụ lên cấp B của mình. “Ăn”: Làm một vị quân tẩu có tay nghề nấu ăn đẳng cấp, nấu mười món ăn nổi tiếng có là gì, kiểm tra mười món ăn nổi tiếng, tiến độ hoàn thành /2.
“Áo”: Làm một vị quân tẩu có tay nghề may vá đẳng cấp. Yêu cầu tay nghề phải vượt qua các vị chuyên may áo quần trong huyện thành. Làm mười bộ áo quần đẹp hơn đối phương. Do hệ thống tiến hành nhận xét. Tiến độ hoàn thành /0.
“Đi”: Làm một vị quân tẩu có kỹ năng lái xe đẳng cấp, sao bạn có thể không biết lái các loại xe khác chứ. Xe hơi xe tải máy kéo… Cô xứng đáng có được. Tiến độ hoàn thành /0.
...
Nhìn thanh nhiệm vụ cấp B, Tô Thanh Hòa cả người rũ rượi nằm trên giường.
Nhiệm vụ làm thức ăn, bởi vì nguyên liệu nấu ăn đều phải chính bản thân tìm kiếm, cho nên mỗi khi nấu món nào đó đều cần chuẩn bị thật kỹ càng, không thiếu đồ ăn, vì thế cô lười đi làm. Nhiệm vụ “Áo” càng phiền phức hơn, cô cảm thấy tay nghề của mình còn chưa vượt qua mức đạt tiêu chuẩn nữa là, chứ nói gì đến vượt qua tay nghề của thợ may trên huyện thành, cô cảm thấy rất tuyệt vọng. Cô không biết tay nghề của thợ may kia cao siêu như thế nào. Ngay cả tiêu chuẩn cũng không có, thì cô chỉ còn cách không ngừng luyện tập may vá… Bây giờ nhiệm vụ “Đi” càng giật gân hơn, còn phải lái xe ô tô gì đó. Thời đại này, cô lái xe đạp tương đương với xe thể thao. Cô đi đâu để lái được xe ô tô đây hả. Người ta là huyện trưởng mà ngồi trên chiếc xe hơi nhỏ ra ngoài lượn một vòng đã thấy có mặt mũi vô cùng rồi.
Thăng cấp nhiệm vụ ngày càng khó… May mà bây giờ không thiếu ăn!
Đóng thanh nhiệm vụ lại, Tô Thanh Hòa lập tức xem không gian chứa đồ, bên trong có một tấm phiếu xe đạp và một trăm năm mươi đồng tiền.