Chương 170: Cắt đứt
Ôi chao, tiền lương của công nhân bây giờ cũng chỉ hai mươi, ba mươi đồng. Để mua được chiếc xe đạp này phải nhịn ăn nhịn uống nửa năm. Quan trọng là giá hàng hiện tại không thấp, không tích góp tiền nổi.
Một trăm năm mươi đồng tiền này, có thể mua được rất nhiều thứ đó… Rồi cô bán phiếu xe đạp này đi…
“Xin ký chủ chú ý, phần thưởng của hệ thống việc nào dùng việc ấy, nếu như dùng không đúng, sẽ bị thu hồi.”
“… Vậy nếu tôi mua xe đạp rồi bán đi thì sao?”
“Sau khi ký chủ mua xe đạp, xe đạp thuộc về tài sản của ký chủ, hệ thống sẽ không quản lý.”
Tô Thanh Hòa cười hì hì. Trí tuệ nhân tạo không biết cách luồn lách, may mà cô biết. Tiền này trước tiên cứ để đó, sau lại nghĩ cách rửa tiền.
Hiện tại cô phát hiện, chỉ cần làm quen với hệ thống, thì sẽ rất thuận tiện. Sau này cô lấy những phần thưởng khác đổi đồ đều có thể tìm lách luật. Hơn nữa Trường An huấn luyện mỗi ngày ở bên kia, hệ thống cũng sẽ ban thưởng.
Cô sẽ nhanh chóng trở thành tiểu phú bà thôi.
Nghĩ đến lúc đó cảm giác thoải mái làm sao.
Lúc Cao Tú Lan dẫn theo bọn trẻ trở về, thấy chiếc xe đạp trong sân, biết con gái đã về. bà ấy nhanh chóng gọi với vào trong nhà: “Thanh Miêu Nhi, con về rồi à?”
Phía sau bà ấy, mấy đứa bé vây quanh chiếc xe đạp, nhưng không dám đụng vào. Sợ sờ hỏng.
Bà nội nói rằng cái này còn đắt hơn nhà nữa.
Trong phòng, Tô Thanh Hòa nghe được tiếng động lập tức chạy ra: “Con vừa đạp xe về, trong người mệt mỏi nên vào phòng nằm một chút.”
Cao Tú Lan nghe mà xót lòng: “Con cứ nằm nghỉ đi, có phải mẹ làm phiền con hay không. Nhanh nghỉ ngơi đi. Đi tới đi lui vất vả nhiều. Chiếc xe đạp kia tốt thì tốt thật, nhưng vẫn phải dùng sức. Mẹ chồng con cũng thật là, sao không mua cái không cần dùng sức. Mẹ thấy máy kéo cũng không tệ.”
Tô Thanh Hòa thiếu chút nữa vấp phải ngưỡng cửa, mẹ của cô thật biết nghĩ.
“Mẹ ơi, máy kéo không phải muốn mua là mua được đâu. Mình đừng nghĩ nhiều. Đúng rồi mẹ à, chị dâu bên nhà chồng sẽ sắp xếp việc làm cho con. Con muốn thương lượng một chút.”
Cao Tú Lan nghe nhà chồng sẽ sắp xếp công việc cho con bé, hơi bực mình nói: “Sắp xếp công việc gì chứ, con gái nhà ta phải hưởng phúc, cần gì phải làm việc?”
“Không phải mẹ ơi, mẹ vào đây con nói cho mà nghe.” Tô Thanh Hòa thần bí nói.
Cao Tú Lan nhìn ra bên ngoài, ừm, bọn trẻ đang xúm quanh chiếc xe đạp, nhân lúc đó mà đi vào bên trong.
Vào trong nhà, Tô Thanh Hòa nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, hiện tại nhà chồng con ở trong huyện thành, con chỉ lo lắng chuyện người “cha nuôi” kia sẽ bị phát hiện, cho nên con chuẩn bị cắt đứt quan hệ với cha nuôi.”
Cao Tú Lan nhớ tới cái này, sắp gật đầu thì lại lo lắng nói: “Vậy lỡ cha con mang đồ đến thì phải làm sao?”
“Vì thế, con cảm thấy đi làm cũng rất tốt. Chị dâu thứ của Trường An nói sẽ giúp con hỏi quán cơm Quốc Doanh còn thiếu người hay không, con chuẩn bị đi xem thử. Công việc nhẹ nhõm, hơn nữa không bị khinh bỉ. Lại không thiếu ăn, chỉ là việc vặt thôi. Sau này cha cầm đồ đến, cũng danh chính ngôn thuận.”
Cao Tú Lan không yên lòng nói: “Thật sự không mệt ư? Mẹ không nỡ để con gái chịu vất vả.”
Tô Thanh Hòa an ủi: “Mẹ yên tâm đi, con là người để bản thân chịu thua thiệt hay sao?”
Cao Tú Lan một mặt kiêu ngạo. “Sao có thể chứ, con gái của mẹ thông minh hơn mẹ nhiều. Lúc nào cũng có thể dẫn mẹ theo đi kiếm món hời.”
Tô Thanh Hòa: “…”
Sau khi mẹ con hai người thương lượng xong, đêm xuống những người khác của nhà lão Tô lục tục đi về, Cao Tú Lan tuyên bố với các con tin tức, người cha nuôi cán bộ lớn kia muốn cắt đứt quan hệ với Tô Thanh Hòa.
“Cũng là vì mấy thằng ranh con các anh thôi, người ta không kham nổi nữa. Không hòa hợp nổi nữa, không muốn kết thân với chúng ta.”
Ba anh em Tô Ái Quốc trợn tròn mắt.
Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa cảm thấy như trời sập.
Tô Thanh Hòa cũng trợn tròn mắt. Sao mẹ cô lại đột nhiên đổi giọng rồi. Chẳng phải mẹ con bọn họ đã bàn bạc qua, nói là người ta chuyển nhà, sao lại biến thành như thế rồi?
Mẹ à, mẹ đừng lừa người như thế chứ, bọn họ cũng là con ruột của mẹ đấy…
“Là lỗi của con chưa nói rõ ràng với mẹ. Người ta dọn đi rồi, cho nên không tiện lui tới nữa.” Tô Thanh Hòa căng da đầu nói.
Cao Tú Lan vô cùng đau đớn: “Thanh Miêu Nhi à, con còn nhỏ, không hiểu đâu. Đây là do người ta tìm cớ qua loa thôi, có thân thích nhà ai dọn đi mà không lui tới nữa chứ, đây là do họ ghét bỏ nhà chúng ta làm liên lụy. Nếu chỉ có một mình con thôi, chắc chắn người ta sẽ không nói gì. Nhưng đây là cả một gia đình, ai có thể cung phụng mãi chứ. Không tin con hỏi anh chị dâu con đi, hỏi xem chúng nó nuôi cả một gia đình có vui hay không, nuôi một mình con đã không thoải mái trong lòng, cho dù là em gái ruột!”