Cảm ơn kimdunghea92 và annangocbich đã gửi kim phiếu cho truyện ^^
Chương 171: Săn thú 1
“Mẹ ơi, con không có gì khó chịu cả, trong lòng con rất thoải mái.” Tô Ái Đảng lớn tiếng hét lên. Không thể đổ oan anh ta đối xử không tốt với em gái được. Tình cảm của anh ta xuất phát từ tận đáy lòng.
Tô Ái Quốc áy náy nói: “Do con làm anh cả mà vô dụng, không giúp đỡ được em gái mà còn kéo chân sau. Đợi lát nữa con và Ái Đảng sẽ vào trong rừng săn thú. Sau này chúng con nuôi em gái. Không có người cha nuôi kia, chúng con cũng cho em gái ăn thịt, ăn cơm được.”
Tô Ái Hoa cũng dụi đôi mắt: “Mẹ à, sau này chúng con sẽ đối xử tốt với em gái. Con đã sớm biết không thể như vậy mãi, chắc chắn sẽ liên lụy đến em gái. Trước kia còn trông cậy vào người ta tìm nhà chồng ở huyện thành cho em gái, may mà bản thân em gái nhà mình không chịu thua kém, tự tìm được rồi.”
Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa cũng rưng rưng nước mắt không nói lời nào, trong lòng đều rất khổ sở.
Một mặt là sau này sẽ thiếu đi trụ cột của gia đình, mặt khác trong lòng cảm thấy mình đã liên lụy đến Tô Thanh Hòa. Vốn dĩ Tô Thanh Hòa có một người cha nuôi chăm sóc như vậy sẽ có cuộc sống rất tốt. Về sau đến nhà huyện trưởng người ta, huyện trưởng cũng rất xem trọng. Bây giờ đã xảy ra chuyện gì vậy chứ.
Hơn nữa điều làm các cô cảm thấy thẹn với lòng là trước kia các cô thật sự không thích cô em chồng này, còn muốn tách ra sống riêng đấy.
Bọn nhỏ cũng không dám nói chuyện. Nhưng Đại Bảo và Đại Nha đều hiểu ý của bà nội. Bọn chúng ăn quá nhiều, khiến cho người cha nuôi có tiền của cô út chạy mất…
Tô Thanh Hòa đứng ngôn ngang trong gió, tài ăn nói của mẹ cô quá lợi hại, tình cảm dạt dào, nói có sách mách có chứng…
Đây là ra bài hoàn toàn không theo lẽ thường.
Cao Tú Lan nhìn con gái, lại chỉ vào Tô Thanh Hòa nói: “Nhìn xem em gái tụi bây khổ thân biết bao, đều do tụi bây làm hại!”
“…” Tô Thanh Hòa nở nụ cười khó coi hơn cả khóc: “Con rất vui vẻ, không sao, không sao đâu. Không phải chỉ là một người cha nuôi thôi sao, cũng không có nhiều tình cảm lắm.”
Mọi người nhìn cô lại càng thêm đau lòng. Em gái đang giả vờ mỉm cười. Em gái thật sự là người tốt, vì an ủi họ mà cố ép mình nở nụ cười. Cô không còn cha nuôi nữa. Chuyện hôm nay sao có thể vui vẻ được chứ?
Tô Thanh Hòa mặt không cảm xúc, cô cảm thấy lúc này mình không nên bày ra bất cứ biểu cảm gì nữa.
Cao Tú Lan rất vừa lòng với biểu hiện của đám con trai con dâu. Chắc chắn sau này bọn nhỏ sẽ càng thêm quan tâm con gái của mình. Tục ngữ nói rất đúng, một người tốt được ba người giúp đỡ. Nhất định con gái bà ấy phải được người nhà mẹ đẻ cưng chiều mới được. Nếu không sao có thể so sánh với hai người con dâu nhà huyện trưởng trên huyện thành chứ.
Bà ấy lại vỗ bàn, xụ mặt nói: “Được rồi, sau này không ai được phép nói chuyện này ra ngoài. Quá mất mặt! Cũng đừng nói với người nhà huyện trưởng, đừng để cho người ta biết nhà chúng ta bị cán bộ đoạn tuyệt quan hệ. Quá mất mặt.”
Mọi người đều rối rít gật đầu, bọn nhỏ cũng gật đầu theo.
Chuyện này quá xấu hổ, không ai muốn nhắc lại. Cũng không muốn kéo chân em gái. Nếu người nhà huyện trưởng biết được chuyện này, đoán chừng sẽ lo lắng nhà họ Tô bọn họ sẽ liên lụy đến mình.
Buổi tối lúc nấu cơm, Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa không cho Tô Thanh Hòa vào bếp, kêu cô vào nhà nghỉ ngơi, chờ đến khi có đồ ăn.
Còn bảo Đại Nha lấy chậu than sưởi ấm cho cô.
“Cô ơi, cô nhất định phải nghỉ ngơi sưởi ấm cho tốt, cần gì thì gọi cháu một tiếng, cháu lấy cho cô. Nhà mình có nhiều người, cô không cần làm gì đâu.”
Đại Nha dặn dò Tô Thanh Hòa, dáng vẻ y như một bà cụ non.
Cao Tú Lan vừa lòng nói: “Lời này thật xuôi tai, không uổng công cô út thương tụi bây như thế. Về sau cũng phải hiếu thuận với cô út như vậy nhé.”
Bọn nhỏ gật đầu: “Phải hiếu thuận với cô!” Bọn chúng làm cha nuôi của cô chạy mất, phải hiếu thuận với cô cho tốt.
Tô Thanh Hòa thành thật ngồi bên cạnh sưởi ấm, sau đó nướng khoai lang khô cho bọn nhỏ ăn. Được rồi, cô không nghĩ đến mấy chuyện kia nữa, về sau nên lấy thêm vật dụng trong nhà. Trong nhà vẫn cần mấy thứ này.
Sau khi cơm nước xong, Tô Ái Quốc dẫn theo Tô Ái Hoa và Tô Ái Đảng đi kiếm đồ ăn hoang dã.
“Anh ơi, đêm hôm khuya khoắt anh đừng đi nữa, quá muộn rồi.” Tô Thanh Hòa có chút không yên lòng, thời đại này không được ra ngoài làm, kiếm được đồ cũng phải nộp lên.