Chương 172: Săn thú 2
Tô Ái Quốc xua tay: “Không sao đâu, anh chỉ đi qua cánh rừng bên kia thôi, tụi anh đi theo lối cũ, tối mai lại đến xem có gì không. Trước kia cha cũng nuôi sống cả nhà chúng ta như vậy. Hôm nay anh nghe người ta thì thầm bàn tán muốn đi làm chút gì đó, anh cẩn thận một chút là được.”
“Liệu có bị người ta bắt không, chẳng phải bây giờ yêu cầu nộp đồ ư, nhỡ đâu bị người ta bắt thì sao?”
Cao Tú Lan ở bên cạnh nói: “Sợ gì chứ, bắt được thì cứ nộp thôi, nói người trong thôn không có thịt để ăn Tết. Còn nếu không bị bắt thì mình ăn. Không có việc gì đâu.” Là một người từng trải, Cao Tú Lan rất có kinh nghiệm ứng phó với những việc này.
Tô Thanh Hòa bội phục.
Chờ đến khi ba ông anh trai ra ngoài, Tô Thanh Hòa vào trong phòng. Cao Tú Lan thì thương lượng với hai đứa con dâu chuyện tìm đối tượng cho Tô Ái Đảng.
Lúc trước bà ấy không có hứng thú với chuyện này, dù sao cũng có cháu rồi, Tô Ái Đảng kết hôn lúc nào, bà ấy cũng không sốt ruột.
Nhưng mà bây giờ con gái đã đính hôn rồi, có một người anh chưa kết hôn thì không tốt lắm. Người ta sẽ nói cô nương sốt ruột lấy chồng.
Cho nên cần phải nhanh chóng chuẩn bị hôn sự của đứa con thứ ba.
“Ngày thường hai đứa phải quan sát cẩn thận, nhất định phải tìm một người có gia cảnh trong sạch, đừng mang thành phần không tốt về. Nhà chúng ta không thể liên lụy đến Thanh Miêu Nhi. Tốt nhất là tìm một nhà có điều kiện tốt một chút. Tốt xấu gì chúng ta cũng kết thân với người nhà huyện trưởng, không thể tìm một người quá nghèo.”
Gương mặt Đinh Quế Hoa trầm xuống, nhà các cô cũng nghèo…
“Tốt nhất là có thể giúp đỡ nhà mình, đừng luôn trông cậy vào em út.” Bà ấy đã hạ quyết tâm, về sau những thứ Đại Căn đưa đến, bà ấy sẽ đưa một phần lớn cho con gái, mà không để trong nhà nữa.
Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa đều thành thật gật đầu.
“Mẹ ơi, vậy về tính cách thì sao. Con nhà có điều kiện đều có tính tình hơi ngang bướng…” Lâm Thục Hồng lo lắng hỏi.
Nhỡ đâu tìm phải người em dâu không tốt thì cả nhà đều trách cô ta.
Đinh Quế Hoa cũng nhìn mẹ chồng mình. Dù sao chuyện tốn công vô ích này, cô ta cũng không dám làm.
Cao Tú Lan cười ha ha: “Tính cách như thế nào thì tới trước mặt mẹ cũng tốt hơn thôi. Hai đứa để ý giúp mẹ là được, ngày mai mẹ sẽ tìm người làm mai giúp, nhìn xem con gái nhà ai thích hợp.” Tới nhà còn có thể kiếm công điểm, đừng chờ sau khi lấy về lại ăn không ngồi rồi.
Buổi tối lúc mấy anh em Tô Ái Quốc trở về, quả nhiên bắt được một con gà rừng. Con gà rừng này được tìm thấy trên đường, họ nhặt lên khi con gà đã bị mấy vết thương. Ba anh em vô cùng hưng phấn. Cuối cùng cũng không phải tay không mà về.
Cao Tú Lan trực tiếp bỏ vào trong phòng mình.
Ngày hôm sau Tô Thanh Hòa phát hiện trong nhà có thêm một con gà rừng, cô vô cùng khâm phục ba người anh trai của mình.
Đi ra ngoài một chuyến đúng là không về tay không.
“Mẹ ơi, chúng ta nên xử lý con gà này như thế nào đây?” Trong đầu Tô Thanh Hòa bắt đầu suy nghĩ về vài cách chế biến gà rừng.
Liên quan đến các loại thịt, cô đều muốn đính thân nấu.
Cao Tú Lan đáp: “Còn có thể làm gì chứ, nuôi, chờ đến khi béo lên một chút thì cho con ăn một nửa, một nửa còn lại mang cho nhà chồng con, để cha mẹ chồng của con nếm thử món mới.”
“Con gà này do các anh bắt về mà, ít ra cũng phải cho mọi người trong nhà ăn một chút chứ.” Tô Thanh Hòa khuyên nhủ.
Cao Tú Lan nói: “Ăn gì mà ăn, cho bọn nó ăn cũng không dùng được, con cầm đi cho cha mẹ chồng nếm thử, để sau này họ sẽ đối xử tốt với con.”
“…” Tô Thanh Hòa cảm thấy cái mũi ê ẩm: “Mẹ à, những chuyện khác còn chưa tính, gà rừng này không thể cầm đi, cha Trường An vô cùng công chính liêm minh, nếu biết con mang động vật hoang dã tới thì ông ấy sẽ không vui đâu, chính mình ăn là được rồi. Nếu có thứ tốt, con sẽ mang đến cho họ.” Dù sao sau khi làm món gà, cô cũng có thể có một con.
Nghe Tô Thanh Hòa nói như thế, Cao Tú Lan ngây ra một lúc: “Ồ, đúng là mẹ không nghĩ tới chuyện này. Cha chồng của con… Như vậy cũng tốt, có một người quan như vậy là phúc khí của dân chúng. Được rồi, để nhà mình ăn.”
Giữa trưa Tô Thanh Hòa nấu một nồi gà to. Trong nồi có các loại rau dại linh tinh xếp cạnh nhau. Cao Tú Lan để lại một nửa cho Tô Thanh Hòa, để cô ăn dần. Còn lại mới để cho người trong nhà ăn.
Cả nhà ăn đến nỗi miệng bóng nhẫy. Trong phòng khắp nơi đều là mùi thịt gà.