Chương 173: Lên đường làm nhiệm vụ 1
Bây giờ người nhà họ Tô ăn thịt cũng không lo bị người ta phát hiện. Dù sao có thông gia là huyện trưởng, ăn gì người ta cũng không nói được.
Tô Thanh Hòa nhìn người trong nhà ăn với vẻ mặt hạnh phúc, trong lòng hy vọng năm sau có thể càng ngày càng tốt.
Hai buổi tối tiếp theo, anh em Tô Ái Quốc lại bắt được một vài đồ ăn hoang dã khác, Cao Tú Lan không cho ăn mà mang đi xông khói, chuẩn bị để dành đến tết ăn. Nhân tiện lấy một ít đến chợ đen đổi tiền.
Buổi tối lúc Tô Thanh Hòa đang ngủ, trong đầu vang lên một tiếng: “Đối tượng quân nhân hoàn thành vượt mức huấn luyện, khen thưởng một tinh tệ.”
Tô Thanh Hòa mở mắt.
“Lúc này Trường An đang luyện tập sao? Hẳn là anh ấy mới đến bộ đội một ngày nhỉ.”
Nhìn căn phòng tối đen như mực, nghe tiếng gió thổi lạnh lẽo bên ngoài, Tô Thanh Hòa bắt đầu đau lòng cho đối tượng của mình. Tuy rằng cô rất muốn Trường An cố gắng nuôi mình, nhưng như vậy cũng quá liều mạng.
Sau này nhất định phải cho Trường An ăn ngon uống tốt!
Binh đoàn biên cương, Cố Trường An mới đổ mồ hôi đầy đầu từ sân huấn luyện về ký túc xá, nằm trên giường nhắm mắt lại nghĩ đến đối tượng của mình.
Nỗ lực nỗ lực và nỗ lực!
…
Buổi tối đội trưởng Cát đi kiểm tra doanh trại thì thấy Cố Trường An chưa thay quần áo huấn luyện mà đã ngủ rồi, chăn cũng chưa đắp, nên ông ấy thuận tay đắp chăn giúp anh.
Sau đó nghe Cố Trường An đang mơ màng nói nói mớ: “Thanh Miêu Nhi… Ăn ngon…”
Gương mặt già nua của đội trưởng Cát lập tức hiện lên vẻ sửng sốt, ngay sau đó lại thấy buồn cười. Cái tên Thanh gì đó, vừa nghe đã thấy là nhũ danh của con gái, cái gì của con gái ăn ngon chứ, chắc chắn là cái miệng nhỏ ăn ngon rồi.
Tên nhóc thúi này thật đúng là không đứng đắn. Chịu khổ rèn luyện như vậy, dù sao cũng là một người trẻ tuổi, trong lòng còn đang nhớ thương đối tượng.
Lúc này Cố Trường An đang nhìn một nồi canh gà thơm ngào ngạt cùng Tô Thanh Hòa ở trong mộng.
Tô Thanh Hòa cầm một cái đùi gà to, còn anh thì cắn từng miếng, cảm thấy rất ngon. Nhưng ăn mãi mà không đủ no, thật đói…
“Con rể à, ăn nhiều một chút đi, đây là gà mái mẹ nuôi đó, ăn nhiều vào.”
Mẹ vợ còn ở bên cạnh khuyên nhủ.
Cố Trường An cười tủm tỉm gật đầu, tiếp tục ăn, ăn một lúc lại phát hiện có gì đó không thích hợp, sao càng cắn trong miệng càng không có mùi vị chứ. Anh cúi đầu xuống nhìn, mẹ ơi, trong chén tất cả đều là lông gà!
Anh lập tức bị dọa tỉnh. Sau đó phát hiện mình đã gặm chăn đến nỗi ướt đẫm.
Vừa lúc tiếng chuông đến giờ dậy vang lên, mọi người nhanh chóng xuống giường.
Cố Trường An cũng nhanh chóng rời giường, nếu đi chậm sẽ bị xử phạt.
Sau khi huấn luyện buổi sáng kết thúc, đội trưởng Cát triệu tập tiểu đội 1 ở lại mở họp, chuẩn bị thông báo nhiệm vụ.
“Đây là cửa ải cuối năm, ở biên giới không thể thiếu người, chúng ta cũng có nhiệm vụ xuyên suốt. Năm nay đến lượt tiểu đội 1 đi. Đừng để xảy ra sự cố. Nếu biên giới xảy ra sự cố thì sẽ bị ăn đạn!”
Cố Trường An trợn mắt nhìn: “Bây giờ còn phải nổ súng sao?”
Đội trưởng Cát: “Xảy ra sự cố sẽ phải nổ súng, kẻ địch không dùng súng, chúng ta cũng sẽ dùng. Cho nên phải thật tỉnh táo. Vợ hay đối tượng gì đó đều bỏ qua một bên đi. Ngay cả biên giới cũng không bảo vệ được thì còn mặt mũi đâu mà lấy vợ?”
“…” Cố Trường An chột dạ đỏ mặt.
Nhưng trong lòng anh cũng hơi mong chờ, anh đã nói sẽ mang dê nướng nguyên con về cho Thanh Miêu Nhi. Anh phải bắt được sau đó gửi về cho Thanh Miêu Nhi.
Nếu Thanh Miêu Nhi nhận được dê nướng nguyên con thì nhất định sẽ vui mừng.
Anh cảm thấy hẳn là sẽ không xảy ra sự cố. Sao anh có thể xui xẻo như vậy chứ. Người ta đều đi một vòng rồi trở lại, chẳng lẽ anh lại gặp phải kẻ định?
Đây là niên đại hòa bình, thế giới hòa bình!
Tiểu đội 1 họp xong thì lập tức xuất phát. Mọi người vào trong doanh trại thu dọn đồ đạc. Đội trưởng Cát tìm tiểu đội trưởng tiểu đội 1 nói: “Nhớ để ý tên nhóc Cố Trường An cho kỹ. Cậu ta chưa thực hiện nhiệm vụ bao giờ, đừng nhìn năng lực trong ngày thường của cậu ta mà coi cậu ta như những binh lính cũ, phải dạy dỗ nhiều hơn một chút, đừng để chưa lên chiến trường đã có chuyện. Còn trẻ như vậy, nghe nói cậu ta đã về tìm đối tượng rồi, chỉ chờ đăng ký kết hôn thôi. Cũng không thể để cậu ta xảy ra sự cố.”
Tiểu đội trưởng trực tiếp đáp: “Yên tâm đi đội trưởng, chúng tôi sẽ xem trọng cậu ấy. Tôi thấy cậu ấy rất thông minh mà. Ha ha ha.”
Đội trưởng Cát suy nghĩ một lát, cũng đúng, đừng thấy tên nhóc này bình thường không nói lời nào, nhưng thật đúng là rất khỏe mạnh. Có chuyện tốt thì luôn hướng phía trước. Lần trước để được ăn bánh bao nhân thịt, anh còn chạy nhanh hơn cả những binh lính lâu năm.