Chương 174: Lên đường làm nhiệm vụ 2
Lúc xuất phát, người ở tiểu đội khác đều cực kỳ hâm mộ nhìn các chiến sĩ tiểu đội 1.
Nguyện vọng cao nhất khi làm lính chính là có thể bảo vệ quốc gia. Cả ngày luyện tập vì hy vọng có thể có năng lực đứng trước tuyến đầu đánh quân địch. Bây giờ cuối cùng các đồng chí tiểu đội 1 cũng có thể thực hiện nguyện vọng. Đến biên giới bảo vệ biên phòng. Thật là làm cho người ta hâm mộ!
Các chiến sĩ tiểu đội 1 hưng phấn vẫy tay với mọi người.
Cố Trường An cũng toét miệng cười. Cuối cùng cũng được đi ăn dê nướng nguyên con!
Đến khi xe bắt đầu đi trên đường, Cố Trường An nhìn thấy Lão Dát Tử đang viết gì đó. Lão Dát Tử còn hỏi anh: “Chữ vợ viết như thế nào?”
Cố Trường An cầm bút viết lên giấy cho anh ta xem.
Lão Dát Tử nhìn nửa ngày: “Nét bút quá nhiều, ai da, khó trách mọi người đều nói vợ rất khó hiểu, thật là khó hiểu.” Sau đó cúi đầu tiếp tục viết lên giấy.
Cố Trường An thò qua hiếu kỳ hỏi: “Anh viết gì vậy? Chúng ta rời khỏi doanh trại, qua bên kia không thể gửi đồ đâu.”
“Cái này tôi cũng không gửi ra ngoài. Tôi viết thư để nhỡ đâu tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì có thể nói lời cuối với vợ.” Lão Dát Tử nói với vẻ mặt thản nhiên.
Cố Trường An: “…” Anh không thích nghe những lời xúi quẩy!
Bên cạnh lập tức có một lão binh nói: “Ai da, tôi quên mất, Lão Dát Tử, lát nữa cậu nhớ cho tôi mượn giấy bút đó, tôi cũng muốn viết một chút. Nghe nói gần đây ở biên phòng rất loạn, mấy hôm trước còn có đánh nhau. Tôi cũng nên đề phòng.”
Cố Trường An nghe họ nói với giọng điệu giống như chuyện thường ngày, khuôn mặt trở nên trắng bệch: “Không phải chúng ta chỉ đi một vòng rồi về sao?”
Tiểu đội trưởng đang xem bản đồ, nghe anh hỏi thì đáp lời: “Đi một vòng mới có thể gặp quân địch. Cho nên chúng ta phải đề phòng.”
Sau đó duỗi tay vỗ bả vai Cố Trường An: “Cậu yên tâm đi, có người cho cậu cơ hội rồi, lát nữa cậu đi theo tôi. Tôi dẫn cậu theo. Với lại cơ hội này không phải ai cũng có, cả đội quân mũi nhọn cũng chỉ có chúng ta có nhiệm vụ, ai bảo chúng ta lợi hại chứ.” Trong giọng nói tràn đầy kiêu ngạo.
Cố Trường An nuốt nước miếng, vẻ mặt đờ đẫn nhìn Lão Dát Tử ở bên cạnh, thật muốn về nhà, thật nhớ Thanh Miêu Nhi. Thanh Miêu Nhi, thật ra dê nướng nguyên con cũng không ngon như vậy đâu! Mình không ăn nữa được không?
Nhìn Cố Trường An bình tĩnh như vậy, tiểu đội trưởng vui mừng trong lòng. Thật tốt, tố chất của một quân nhân không giống người bình thường. Không khóc sướt mướt vì lần đầu tiên làm nhiệm vụ.
Buổi tối Tô Thanh Hòa không nhận được phần thưởng thì cảm thấy kì lạ. Hôm qua muộn như vậy mà Cố Trường An còn đang huấn luyện, sao hôm nay lại không huấn luyện chứ. Thật là kỳ lạ.
“Hệ thống, mi xác định không tính sai chứ? Trường An đang làm gì vậy?”
“Ký chủ, bây giờ bạn lữ quân nhân đang ở trên đường làm nhiệm vụ. Đây là bí mật của quân sự, xin ký chủ đừng nhiều chuyện, nếu không sẽ phải chịu trừng phạt đấy.”
Tô Thanh Hòa méo miệng, cô sẽ không rảnh rỗi như vậy đâu. Cô vẫn biết phân biệt nặng nhẹ. Chỉ là đau lòng cho đối tượng của mình.
“Lúc này mới trên đường đi làm nhiệm vụ sao, khó trách Trường An không huấn luyện, thật là quá vất vả!” Cuối cùng Tô Thanh Hòa cũng hiểu được nỗi vất vả của các đồng chí trong quân giải phóng.
Phải huấn luyện trong gió lạnh ban đêm, cuối năm còn phải làm nhiệm vụ.
Vất vả thật, đối với tất cả các đồng chí quân giải phóng, bao gồm cả Trường An nhà cô, Tô Thanh Hòa vô cùng kính trọng.
Cô mở hệ thống ra nhìn, ở trong còn có thịt heo và cá, cô thả ba con cá, một cân thịt và một ít mì trắng vào trong bình gốm của Cao Tú Lan.
Sắp đến tết rồi, nên cho mọi người trong nhà ăn uống phong phú một chút. Ngày mai cô chuẩn bị đến nhà họ Cố một chuyến. Dù sao lần trước nhà họ Cố đã cho cô đồ tốt mang về, Trường An lại đang làm nhiệm vụ, cô mang ít đồ cho nhà họ Cố, thuận tiện thăm cha mẹ giúp Cố Trường An.
Bây giờ trong nhà không cần cô nấu đồ ăn sáng nữa, ngày hôm sau cô ngủ đến khi tự tỉnh thì rời giường, cô chưa kịp mở miệng, Cao Tú Lan đã bảo cô đến nhà họ Cố.
Chờ đến khi mọi người trong nhà đi làm hết rồi, mẹ cô mới kéo cô vào nhà: “Cha con lại đưa đồ tới. Bây giờ thì tốt rồi, không cần thân phận “cha nuôi” kia của con nữa. Bao giờ con về thì nói là nhà chồng cho. Tạm thời cứ nói như vậy đi. Năm sau con làm việc thì nói là con mang về. Đúng lúc cho nhà chồng chút thịt đi, đừng tặng cá, đỡ làm cha chồng không vui. Mang theo mấy quả trứng gà nữa.”
Tô Thanh Hòa ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc ra cửa, Tô Thanh Hòa cõng sọt ra ngoài. Trong sọt có nửa cân thịt heo và mười quả trứng gà.