Chương 175: Đến thăm 1
Dọc theo đường đi tới nhà họ Cố, cô đã quen cửa quen nẻo. Ngay cả bảo vệ đại viện huyện ủy Trương đại gia thấy cô đạp xe đến cũng cười ha ha chào hỏi: “Vợ Trường An lại tới thăm cha mẹ chồng à.”
“Vâng chú Trương, Trường An không ở nhà, cháu thay anh ấy tận hiếu với cha mẹ.” Tô Thanh Hòa xuống xe đẩy vào cửa.
Chú Trương nghe xong lập tức vui vẻ, bị lời nói của Tô Thanh Hòa chọc cười. Thằng ba nhà họ Cố còn biết hiếu thuận sao? Nực cười, không có khả năng. Nếu thật sự hiếu thuận thì trước kia đã không chọc tức phó huyện trưởng Cố đến suýt nữa hôn mê.
Đương nhiên, không thể nói lời này trước mặt đối tượng của người ta. Làm vậy không phải đang làm mất mặt người ta sao?
“Được rồi, cháu và Trường An đều hiếu thuận, cha mẹ chồng cháu thật có phúc.”
Tô Thanh Hòa mỉm cười, đặt xe ở trong sân, cũng không khóa lại. Đầu năm nay không ai dám đi ăn trộm.
Lên lầu đi thẳng đến nhà họ Cố.
Mẹ Cố đang ở trong nhà thương nhớ con trai. Sau đó xem lại vải bông đã mua về, chuẩn bị làm một cái áo bông xinh đẹp giữ ấm cho con dâu qua mùa đông.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, bà lập tức đi mở cửa. Vừa thấy Tô Thanh Hòa đứng ngoài cửa, nước mắt bà suýt nữa rơi ra.
“Thanh Miêu Nhi của chúng ta, tính ra mấy ngày nay mẹ đều nhớ con. Mẹ vừa thấy con là giống như nhìn thấy Trường An ở bên cạnh.”
Tô Thanh Hòa: “…” Còn có thể nghĩ như vậy sao? Thôi, mẹ chồng vui là được.
“Mẹ ơi, con mang thịt và trứng gà tới cho mẹ. Mẹ con tự nuôi gà mái đẻ trứng, rồi lấy trứng để dành đó. Thịt con mua từ Cung Tiêu Xã, vô cùng tươi mới.”
“Ai da, con mang mấy thứ này tới làm gì, cứ giữ cho mình ăn đi, mẹ không thiếu ăn, chỉ muốn con ăn nhiều một chút cho mập lên. Trường An của chúng ta rất đáng thương, đồ ăn ngon trong nhà đều không ăn được miếng nào. Con phải ăn nhiều thay thằng bé, cũng đừng làm mình mệt. Chứ không hai vợ chồng các con quá đáng thương.” Mẹ Cố nói đến nỗi mắt cũng đỏ lên.
Tô Thanh Hòa nghe xong cũng cảm thấy chua xót, đồng chí Trường An thật sự rất vất vả.
“Mẹ à, mẹ cũng ăn nhiều vào, Trường An không ở nhà, con phải hiếu thuận mẹ thay anh ấy.” Đồng chí Trường An nỗ lực như vậy, cô cũng muốn báo đáp cho Trường An.
Mẹ Cố nghe được lời này thì cảm thấy ngực nóng lên. Thật hiếu thảo, giống như Trường An vậy. Lúc ở nhà Trường An cũng hiếu thảo như vậy, có gì ngon cũng chia cho bà một miếng.
Bà vội vàng kéo tay Tô Thanh Hòa ngồi xuống sô pha: “Tới đây, mẹ đã mua cho con vải dệt và bông. Con nhìn cách may quần áo đi, mẹ định may quần áo mùa đông cho con. Mặc cho ấm, đỡ bị lạnh.”
Tô Thanh Hòa nhìn vải bông và vải dệt, trong đầu nảy ra một suy nghĩ, mẹ chồng thật tốt quá đi…
Cô cười nói: “Mẹ giữ để mặc đi, con có quần áo rồi, mẹ con cũng may quần áo cho con mà.” Quần áo mùa đông của nguyên chủ đúng là không ít, có hai cái áo bông. Ở niên đại này không phải gia đình nào cũng có áo bông, xem như cô cũng giàu có.
Mẹ Cố mặc kệ cô có mặc hay không, kiên quyết nói: “Đó là mẹ con làm cho con. Bây giờ con là vợ Trường An, mẹ cũng muốn làm cho con. Mẹ yêu thương con thay Trường An. Mẹ biết trong lòng thằng bé đang nhớ thương con.”
Nghe được lời này, trong lòng Tô Thanh Hòa dâng lên cảm giác ngọt ngào.
“… Vậy con cảm ơn mẹ.”
“Cảm ơn cái gì chứ, đều là người một nhà.” Mẹ Cố vui vẻ kéo tay cô: “Con muốn làm kiểu gì, nói với mẹ, để mẹ làm cho con.”
“Mẹ ơi, để con tự làm đi, con cũng biết may quần áo mà. Mẹ đừng vì con mà làm hại mắt.” Tô Thanh Hòa nhanh chóng nói. Cô tự may quần áo thì sẽ có thêm vải dệt và vải bông. Thật ra quần áo mới cũng không quan trọng, chủ yếu là mùa đông cần có áo bông để mặc.
Mẹ Cố nhớ ra con dâu là một người đảm đang, cái gì cũng làm được. “Mẹ quên mất, tay nghề của Thanh Miêu Nhi cũng rất giỏi.”
Giữa trưa Tô Thanh Hòa lại ở đây ăn cơm trưa. Bởi vì có thịt nên Tô Thanh Hòa muốn xuống bếp.
Chị dâu cả Cố và chị dâu thứ Cố đều rất vừa lòng, vợ của cậu ba biết chủ động làm việc thì tốt. Chỉ cần không phải tổ tông chỉ chờ hầu hạ là được.
Mẹ Cố vừa nghe Tô Thanh Hòa nói muốn đi nấu cơm thì lập tức kéo cô lại, hét lên: “Thanh Miêu Nhi không được làm việc. Lâu lâu mới tới mà còn làm việc, đây là đạo lý gì chứ. Trường An còn đang chịu khổ trong bộ đội mà tụi bây nhẫn tâm đối xử với Thanh Miêu Nhi như vậy à, sao lại để con bé làm việc hầu hạ tụi bây được? Tụi bây muốn vợ chồng son hai đứa nó làm trâu làm ngựa cho tụi bây sao ——” Mẹ Cố nói đến nỗi sắp khóc.