Cảm ơn bạn pthhien9900 TrầnnhựtTú và moe__deng đã đẩy kim phiếu cho truyện ^^ Sáng nay web đang bảo trì nên nhiều khi chương bị lỗi không đọc được, rất xin lỗi các bạn độc giả vì sự bất tiện này.
Chương 176: Đến thăm 2
Chị dâu cả Cố và chị dâu thứ Cố lập tức chạy nhanh hơn thỏ vào phòng bếp làm việc. Còn không quên dặn dò Tô Thanh Hòa: “Thanh Hòa, em cứ ngồi nói chuyện với mẹ đi.”
Tô Thanh Hòa: “…”
Sao cô cảm thấy đãi ngộ này giống như lúc ở nhà vậy nhỉ?
Nhìn mẹ chồng đang nức nở sắp rơi nước mắt, cô khẽ run rẩy, lập tức thành thật ngồi đó.
Có lẽ cô đã nhận ra, nhà họ Cố thương con trai út không kém nhà họ Tô thương con gái út…
Quan trọng là Trường An không ở nhà, mẹ chồng đã chuyển tình cảm từ Trường An lên người cô. Tô Thanh Hòa đột nhiên cảm thấy áp lực thật lớn.
Giữa trưa dưới sự nhiệt tình gắp đồ ăn của mẹ Cố, Tô Thanh Hòa ăn một bữa thật no, suýt nữa không chịu được.
Sau khi cơm nước xong, mẹ Cố lấy hai quả trứng gà ra làm món súp trứng rồi bỏ vào ba cái chén. Cho Tô Thanh Hòa một chén lớn, Cố Lỗi và Cố Lâm mỗi người một chén nhỏ.
Hai đứa nhỏ thỏa mãn ăn.
Mẹ Cố vừa khuyên Tô Thanh Hòa uống, vừa nói: “Cái này do thím út của mấy đứa mang đến đấy.”
Cố Lỗi và Cố Lâm vui vẻ cười: “Cảm ơn thím.”
Tô Thanh Hòa uống một ngụm súp trứng, suýt nữa bị sặc, nhanh chóng nói: “Hai cháu thích là tốt rồi.”
Chị dâu cả Cố và chị dâu thứ Cố ở bên cạnh chịu thương chịu khó thu dọn chén đũa. Nói không sai, thích là được, vui là được. Chỉ cần mẹ đừng khóc là được. Vợ cậu ba mang trứng gà đến, còn cho bọn nhỏ uống… Là tốt rồi, thật không tồi, tốt xấu gì cũng không ăn một mình.
Tự an ủi mình một lượt, cuối cùng tâm trạng cũng khá hơn nhiều.
Buổi chiều lúc rời đi, Tô Thanh Hòa lại cõng đồ về nhà mẹ đẻ trên lưng. Ngoài vải dệt và vải bông mẹ Cố mua cho cô, còn có non nửa bình mỡ heo và một vại bột sắn, bảo Tô Thanh Hòa mang về nhà lúc đói thì lấy bột sắn ra uống.
Cõng theo sọt đồ, trong lòng Tô Thanh Hòa rất bất đắc dĩ, mang đồ tới rồi mang càng nhiều đồ về. Không mang theo thì không được, nói không cần thì mẹ chồng sẽ khóc: “Trường An quá đáng thương, không được ăn đồ tốt, con cũng không được ăn. Mẹ xin lỗi Trường An——”
Haiz, vừa lúc mùa đông có thời gian, cô tìm thời gian làm ít thịt khô và cá khô trong phòng bếp Quân Tẩu cho Trường An, chờ đến khi anh làm nhiệm vụ xong rồi sẽ gửi qua cho anh.
…
Tô Thanh Hòa lái chiếc xe đạp sáng loáng, lưng đeo gùi đựng đồ, từ nhà chồng đạp xe băng băng về khiến ai nấy trong đội sản xuất nhìn thấy cũng mê tít.
Hồi trước mọi người đều chê cười con gái nhà họ Tô ham ăn lười làm, liên lụy đến người nhà, sợ không sống nổi, giờ nhà họ Tô thế mà lại được nhờ.
Đứa nhỏ Thanh Hòa này cũng biết phấn đấu, đã cứu sống cả đội, lại còn được nhận khen thưởng vinh dự của đội. Hỏi thử có cô gái nào ở đây sánh ngang được. Bây giờ lại còn là con dâu nhà huyện trưởng nữa.
Nghĩ lại thì ngoài việc bình thường không ham làm lụng ra, cô con gái nhà họ Tô cũng không còn khuyết điểm nào nữa, toàn bộ đều là ưu điểm.
Thời điểm vụ mùa rảnh rỗi, không phải bận bịu chuyện đồng áng nên mọi người đều thích làm mấy việc không đâu, chẳng hạn như mai mối... Cao Tú Lan đã nói muốn tìm vợ cho Tô Ái Đảng... Chuyện này có thể suy xét được.
Tại nhà họ Điền ở Điền gia thôn, Điền Tiểu Mai đang nhõng nhẽo kéo mẹ cô ta lại.
“Mẹ ơi, mẹ đi nói với bà mối một tiếng đi, con thích Tô Ái Đảng mà. Đội mình chẳng có người đàn ông nào nhìn khỏe khoắn như anh ấy hết. Làm việc thì sung sức, tính cách lại tốt, con cũng không lo sau này bị người khác bắt nạt nữa.”
Mẹ Điền thể hiện rõ sự không vui, cuộc sống của nhà họ Tô bây giờ đúng là tốt, nhưng cũng không thay đổi được sự thật là người ta không xem con dâu ra gì. Cuộc sống tốt rồi nhưng nhìn hai người con dâu của Cao Tú Lan có dám nói một tiếng trong nhà không?
Con gái mình nuôi nấng bao năm, về nhà chồng ngay cả rắm cũng không dám thả thì bứt rứt biết bao. Con gái nhà họ Tô có ơn với đội là một chuyện, nhưng chuyện này không thể thay đổi được sự thật nhà họ Tô không bình thường kia.
“Mẹ không đồng ý đâu. Sang năm tới mẹ sẽ tìm một nhà gia cảnh tốt cho con xem mắt. Con gái nhà họ Tô gả cho nhà cán bộ ở huyện thành, không nói đến nhà ta có gả con gái được cho nhà cán bộ ở huyện thành hay không, nhưng gia cảnh bình thường cũng không thành vấn đề. Con đừng có nghĩ tới Tô Ái Đảng nữa, nó chỉ thương em gái nó, con mà lấy nó chỉ có chịu khổ thôi.”
“Thương em thì tốt chứ sao, không phải các anh con cũng thương em gái à? Với lại em gái có thân đi nữa cũng không bằng được vợ mình. Sau này người sống cùng anh ấy là vợ cơ mà. Các anh con cũng thế còn gì.”