Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 187 - Chương 187 - Đón Tết 4

Chương 187 - Đón tết 4
Chương 187 - Đón tết 4

Chương 187: Đón tết 4

Chẳng qua những nguyên liệu này đều là của phó huyện trưởng Cố, cộng thêm phúc lợi của hai con trai và con dâu gom lại một chỗ, mới có thể tổ chức thịnh soạn như thế này. Những nhà khác, nhiều nhất cũng chỉ ăn bữa bánh canh, có thể ăn no bụng đã là được lắm rồi.

Tô Thanh Hòa nhìn dáng vẻ thịnh soạn của nhà chồng, trong lòng cũng rất vui. Nhà mẹ đẻ của cô, năm nay cũng sống rất tốt, trước đó đã chuẩn bị bột mì với thịt. Năm nay chuẩn bị đón một năm hưng thịnh đấy. Bây giờ nhà chồng cũng thịnh soạn như vậy rồi, không cần lo lắng nữa.

Mùa đông trời tối rất sớm. Sau khi trời tối, trong nhà mở đèn điện lên. Mẹ Cố sắp xếp Tô Thanh Hòa đến phòng của Cố Trường An ngủ. Bảo cô ngủ dậy rồi ăn sủi cảo, chúc Tết đón giao thừa.

Tô Thanh Hòa bước vào trong phòng của Cố Trường An.

Bên trong phòng được dọn dẹp rất gọn gàng ngăn nắp, một chiếc giường gỗ,khoảng một mét hai. Chăn bông ấm áp đã được phủ lên sẵn rồi. Bên cạnh giường là một cái tủ, và một bàn sách. Trên bàn sách cũng không có sách, chỉ có một vài tấm ảnh phía dưới cái gương, đó đều là ảnh lúc nhỏ của Cố Trường An.

“Mẹ ơi, đều là ảnh của Trường An sao?”

Mẹ Cố cười híp mắt: “Đúng thế, lúc nhỏ mẹ đưa nó ra ngoài chụp đấy. Lớn lên rồi thì không chịu chụp ảnh nữa.” Lúc nhỏ có thể bế ra ngoài, lớn lên rồi phải đi đường, gọi cũng không chịu đi.

Nhớ đến dáng vẻ làm nũng của con trai, mẹ Cố nở một nụ cười trìu mến.

Tô Thanh Hòa cũng cười, nhìn ảnh lúc nhỏ của Cố Trường An. Lúc nhỏ anh trắng nõn, mặt mũi thanh tú, rất giống với mẹ Cố. Sao nhìn lại giống một cô bé thế. Không ngờ sau này lớn lên lại nam tính như vậy.

Đột nhiên cô nhớ bạn trai quá đi.

Đợi mẹ Cố ra ngoài rồi, cô lập tức nằm xuống giường: “Hệ thống hệ thống, Trường An nhà chúng tôi bây giờ đang làm gì thế?”

“Ký chủ, trước mắt đối tượng mục tiêu đang tiến hành hoạt động trinh sát.”

“Cái gì, đón Tết mà còn phải trinh sát ư?”

Hệ thống không trả lời lại.

Trong lòng Tô Thanh Hòa thấy xót cho đồng chí Trường An: “Hệ thống à, trước khi Trường An về, mi nói trước với tôi nhé, tôi gửi trước mấy thứ đồ đó qua, đến lúc đó anh ấy vừa đến quân khu thì có thể nhận được rồi.”

“Rõ, ký chủ.”

Khu biên phòng.

Cố Trường An đang cùng với mấy lão chiến binh âm thầm tiến hành hoạt động trinh sát.

Chẳng còn cách nào khác, bên kẻ địch quá thiếu đạo đức. Bây giờ là ba mươi Tết đó, mọi người đều bận rộn đón Tết đấy, bọn họ lại đến làm loạn. Đều không đụng dao súng, nhưng là những người cực kì đáng ghét. Đánh lại không đánh, cứ phải đến tận cửa nhà họ lượn đi lượn lại, thể hiện sự tồn tại của chúng.

Đây quả thực là không thể nhịn được.

Vì thế mấy lão chiến binh có kinh nghiệm trong tiểu đội bị điều ra. Vốn dĩ Cố Trường An không phải ra, thế nhưng anh với kẻ địch từng đánh nhau trực tiếp, cũng xem như kinh nghiệm đầy mình rồi, cho nên cũng bị kéo ra.

Lúc này lòng Cố Trường An trống rỗng, người thẫn thờ.

Đội nhà bếp đã nói, hôm nay ăn sủi cảo! Anh vẫn nhớ nhung đến một bữa sủi cảo hiếm có đấy, vậy mà lại lôi anh ra… Hu hu hu, anh chỉ muốn ăn bữa cơm đàng hoàng trong đêm ba mươi Tết thôi.

Không vui thì không vui, nhiệm vụ thì vẫn phải chấp hành. Ai bảo anh là lính chứ, chuyện cần làm là bảo vệ quốc gia. Chỉ là không biết đội nhà bếp có để dành lại một chút cho họ không.

Mấy người đang chuẩn bị chia nhau hành động trinh sát, thì đột nhiên mũi Cố Trường An ngửi được một mùi thơm… thơm quá, thơm quá đi. Là thịt, là mùi vị của thịt đấy, giống với thịt dê nướng nguyên con trong mơ của anh vậy.

“Anh Dát Tử, có ngửi thấy không, là mùi thịt đấy.” Mắt Cố Trường An phát sáng lên, anh ngửi lấy ngửi để. Ôi chao, nhất định là đội nào đó đang ăn thịt dê nướng nguyên con đón Tết gần đây rồi. Vận may cũng tốt thật, đều là người làm lính, gặp rồi thì cũng không thể ăn một mình được nhỉ, thế nào cũng phải chia mấy miếng thịt.

Những người khác nhìn dáng vẻ ngờ nghệch của Cố Trường An thì nghi ngờ hỏi: “Thịt gì chứ, sao chúng tôi không ngửi thấy?”

Những người khác gật đầu: “Không ngửi thấy.” Trời lạnh ngắt như thế này, mũi sắp đóng băng luôn rồi. Không ngửi được gì cả.

Cố Trường An lại ngửi ngửi: “Có thật mà.” Anh nhìn về một hướng, sau đó chỉ về bên đó: “Chính là ở đó, thật sự ở bên đó.”

Lão Dát Tử nghĩ một hồi, dù sao rảnh thì cũng rảnh, cũng không có mục tiêu nào, nên dứt khoát vung tay: “Đi, đi qua bên đó thử.”

Cố Trường An đi theo sau với vẻ mặt đầy vui mừng.

Những người khác cũng vội vàng đi theo.

Đi được khoảng hai kilomet, trên đường đi mấy người đều cảm thấy Cố Trường An báo cáo sai quân tình. Kết quả vừa đi đến bên ngoài khu rừng, đúng là ngửi thấy có một mùi thơm.

Bình Luận (0)
Comment