Chương 188: Làm nhiệm vụ
Cố Trường An đắc ý nói: “Tôi nói rồi mà, tôi không thể ngửi sai được. Từ nhỏ mắt mũi tôi đã tốt hơn người khác. Đi, chúng ta mau vào đó xem thử nào.”
Lão Dát Tử ngăn anh lại, sau đó kéo mấy người lùi ra đằng sau. Anh ta nói một cách nghiêm túc: “Các đồng chí, có thể chúng ta gặp phải một thế lực phía địch đã xâm nhập vào trong phạm vi của chúng ta rồi. Chúng ta phải xem thử có bao nhiêu người. Đừng có manh động. Chú ý, đối phương không nổ súng, chúng ta cũng đừng nổ. Giải quyết không được thì phát đạn tín hiệu. Giải quyết được thì chúng ta diệt gọn.”
Đám lão chiến binh gật đầu với vẻ mặt đầy phấn khởi. Ôi chao, cuối cùng cũng gặp phải rồi. Đây là muốn đón một năm mới béo bở đấy!
Cố Trường An ngơ ngác: “Kẻ địch?” Anh nuốt nước bọt, không phải đồng đội bên ta ăn thịt dê nướng nguyên con sao?
Lão Dát Tử vui vẻ vỗ vai anh, nói: “Chàng trai, tôi nói cậu là một phúc tinh mà. Đi theo cậu nhất định gặp chuyện tốt. Lần này cậu sắp lập công nữa rồi. Lát nữa cậu đi theo phía sau tôi.”
Cố Trường An: “…” Có chắc là phúc tinh? Cái phúc này ai muốn thì cho người đó!
…
Đầu tiên tiểu đội trinh sát cử một lính trinh sát lão thành có kinh nghiệm là Trương Đại Sơn đi thăm dò tình hình kẻ địch.
Mấy người còn lại tách ra quan sát địa hình phụ cận, xem có những kẻ địch khác ẩn núp hay không, sau đó tập trung lại báo cáo tình huống. Sau khi mọi việc ổn thỏa thì đợi Trương Đại Sơn trở về.
Chẳng mấy chốc, Trương Đại Sơn dáng người thon gầy mặt mày tươi cười đã trở về. Anh ta giơ ngón tay lên, tổng cộng sáu người, đều mặc quân trang kẻ thù, đang ăn thịt nướng. Con dê được giết hiện tại không biết từ đâu ra, chung quanh đây có nơi chăn nuôi, có lẽ là bắt từ bên đó.
Nhóm người nghe xong quả thực không nhịn được nữa. Chạy tới tận cửa thì thôi, còn ở đó ăn uống thả cửa, đúng là xem bọn họ như đồ trang trí đây mà. Bọn họ có tổng cộng tám người, bên kia chỉ có sáu người, hơn nữa còn đang ở địa bàn của mình, đương nhiên phải chơi chết cmnr!
Lão Dát Tử là đội trưởng của tổ trinh sát lần này. Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Vẫn phải có người ở lại đây báo tin cho bên phía doanh trại, mấy người chúng ta lén lút đi qua, tước vũ khí trước rồi trói lại. Nơi này là vùng biên cương, không thể tùy tiện sử dụng súng ống. Kêu đám binh sĩ chuẩn bị cho tốt, tránh kinh động tới quân địch, đến lúc đó to chuyện rồi chúng ta không chống đỡ được đâu.”
Vì vậy bọn họ bắt đầu bàn bạc xem ai ở lại.
Cố Trường An hơi nheo mắt, mặt mày tươi cười. Anh chính là người mới đấy!
“Trường An ở lại đi.” Lão Dát Tử nói: “Dù sao cũng là tân binh.”
Trương Đại Sơn cười híp mắt trực tiếp gật đầu: “Đúng đúng đúng.” Sau đó quay đầu nói với Cố Trường An: “Trường An à, cậu yên tâm, đợi lát nữa bọn tôi tịch thu được thịt sẽ chừa cho cậu một ít.”
Cố Trường An: “... !” Anh lén nuốt một ngụm nước bọt: “Không được, tôi nhất định phải hành động. Tân binh cũng cần phải trưởng thành. Hơn nữa tôi đã giao thủ với quân địch rồi!”
Đoàn người vẻ mặt tán thưởng nhìn anh. Tân binh này không tệ, vào thời khắc đặc biệt cũng không lùi bước. Rất tốt!
Lão Dát Tử sắp xếp một binh sĩ hơi trẻ tuổi khác tới nơi xa hơn phát tín hiệu, sau đó những người khác len lén mò vào trong rừng.
Mấy quân địch làn da hơi đen bên trong đang vui vẻ ăn thịt dê nướng.
Thời tiết đang rất lạnh, bọn chúng vốn không muốn ra ngoài, nhưng có nhiệm vụ nên không thể không đi. Cũng may hậu cần mang dê béo tới bọn chúng, trong đêm đông thế này mà ăn chút thịt nướng chín thì rất ấm áp. Đợi đến khi ăn xong lại đi qua xem xét địa hình gì đó.
Về phần liệu đối phương có tới đây hay không, bọn chúng vẫn rất yên tâm. Hôm nay bên kia đang ăn tết, ngày tết rất quan trọng, cả người đều đang ăn mừng, đám binh sĩ kia cũng vậy.
Một binh sĩ hơi đen đang chuẩn bị cắn thịt dê nướng trong tay một cái, đột nhiên bị báng súng đập vào đầu, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Những kẻ còn lại sợ ngây người, còn chưa kịp phản ứng cũng đã bị kề súng vào đầu.
Bọn chúng xì xào kháng nghị.
Lão Dát Tử hỏi: “Bọn chúng nói gì vậy?”
Cố Trường An bảo: “Đương nhiên là đừng động vào thịt của bọn chúng rồi!”
“Sao có thể chứ, đám nhãi này ăn uống tiệc tùng ở chỗ chúng ta, những thứ này đều là của chúng ta. Tước vũ khí!”
Cố Trường An lập tức nhanh chóng đi qua lấy súng đạn của những người này, cũng may chỉ là một tổ lính trinh sát nhỏ, hơn nữa còn là loại cực kỳ hỗn tạp nên không có lực sát thương gì.