Chương 189: Làm nhiệm vụ 2
Nhìn Cố Trường An tước vũ khí của bọn chúng, một binh sĩ của đối phương lập tức phản kháng.
Ở đây là biên cương, không thể tùy tiện nổ súng, trừ phi muốn chiến tranh, vì vậy không cần lo bị bắn chết. Tên này thân hình cao lớn, vừa giãy dụa một cái, động tĩnh còn rất lớn.
Cố Trường An vừa thấy gã đã nhận ra. Bà nó, đây không phải đứa cháu trai lần trước ư? Đúng là oan gia ngõ hẹp rồi!
Anh trực tiếp cầm báng súng đập xuống. Rất tốt, ngất xỉu luôn.
Mấy người còn lại nhanh chóng trói người, trong rừng toàn là cây mây, rất thuận tiện, trực tiếp trói thành cái bánh chưng. Lúc này người hỗ trợ trong doanh trại vẫn chưa tới, mấy người nhìn thịt dê mới cắt, nuốt một ngụm nước bọt.
Gần sang năm mới, sủi cảo còn chưa có để ăn.
Cố Trường An nhìn lướt qua mọi người, thời tiết lạnh như vậy, thịt dê này đặt trong thời gian dài đã đông tới cứng ngắc rồi, không thể ăn nữa!
Lão Dát Tử nói: “Mọi người còn chưa tới, chúng ta cũng phải đợi. Nếu không thì ăn cơm tất niên trước đi, vừa ăn vừa đợi.”
Những người khác đồng loạt gật đầu.
Sau đó bọn họ nhanh chóng móc dao quân đội của bản thân ra, cắt xuống mấy miếng thịt, vừa cảnh giác xung quanh, vừa há to miệng ăn thịt.
Cố Trường An cắn mạnh một miếng lớn, cuối cùng cũng ăn được dê nướng nguyên con rồi! Ngon, ngon thật, ngon giống như trong mơ vậy. Chỉ là thịt này không dễ giữ, còn không biết chừng nào mới được về quân khu, không thể nào gửi cho Thanh Miêu Nhi. Anh phải ăn nhiều thêm một chút thay phần Thanh Miêu Nhi mới được!
Những người khác cũng cắn từng miếng to, trong lòng đều cực kỳ thỏa mãn. Năm này rất béo tốt, vừa có dê nướng nguyên con, vừa có tù binh!
Chờ khi người tiếp ứng đến thì dê nướng nguyên con gần như chỉ còn thừa lại một nửa.
Mấy người Cố Trường An đang bày thế trận chờ quân địch trông coi mấy tù binh.
Dẫn đội là lão tiểu đội trưởng, nhìn thấy tù binh đã bị trói hết, hơn nữa trông có vẻ đã ngất rồi, nhanh chóng kêu người xách về. “Thịt dê còn dư lại cũng mang đi. Mọi người còn chưa ăn cơm, vừa khéo thêm món cho mọi người.”
Mọi người nhanh chóng bắt tay vào làm việc. Cố Trường An đang chuẩn bị hành động, đột nhiên ợ một cái.
Lão tiểu đội trưởng: “...”
Nhà họ Cố trong khu nhà huyện ủy.
“Đing... đối tượng quân nhân hoàn thành nhiệm vụ trinh sát, ưu tú, bắt được kẻ địch, thưởng 100 tinh tệ.”
Tô Thanh Hòa bị âm thanh thông báo ban thưởng của hệ thống đánh thức, lúc tỉnh lại còn có chút mơ hồ, đột nhiên kịp phản ứng, ánh mắt sáng lên: “Trường An của chúng ta lập công rồi hả? Biết ngay Trường An của chúng ta rất ưu tú mà!”
Tô Thanh Hòa ngồi dậy dựa vào đầu giường, đầu tiên kiểm tra phần thưởng trước. Chỉ riêng phần thưởng của Trường An đã có hơn 100 tinh tệ rồi.
Trường An thật sự quá tuyệt vời!
“Trường An có bị thương không?” Tô Thanh Hòa có chút bận tâm. Bắt được kẻ địch, cho thấy là giao phong chính diện, nếu bị thương thì sao?
“Mọi chuyện đều ổn.”
“Vậy là tốt rồi.” Trong lòng Tô Thanh Hòa vừa cao hứng vừa phiền muộn. Đã là đêm giao thừa rồi, tất cả mọi người đang ngồi quanh bàn tròn ăn uống, những quân nhân vẫn còn ở biên cương chấp hành nhiệm vụ.
Làm sao bây giờ, thích Trường An hơn rồi!
Tô Thanh Hòa cũng không ngủ được, mặc quần áo vào đứng dậy ra khỏi phòng. Lúc này sủi cảo trong nhà đã vào nồi rồi, mẹ Cố còn chuẩn bị tới gọi cô, thấy cô ra bà vội vàng gọi cô tới ăn sủi cảo.
“Ăn nhiều vào ăn nhiều vào, Trường An không ăn được, con ăn nhiều một chút thay phần nó.”
Mẹ Cố trực tiếp đặt hai bát sủi cảo trước mặt Tô Thanh Hòa.
Tô Thanh Hòa vừa mới ăn cơm tất niên xong: “...” Chuyện này không thể nào thay được đâu...
Nhìn Tô Thanh Hòa ăn sủi cảo, mẹ Cố rất vui, nghiêng đầu hỏi Cố Trường Bình và con dâu thứ: “Chuyện công việc của Thanh Miêu Nhi chừng nào thì xác định. Đừng gạt mẹ, Thanh Miêu Nhi của mẹ sớm định ra chút thì có thể tới nhà sớm chút.”
Tô Thanh Hòa suýt chút mắc nghẹn: “Mẹ ơi, không vội không vội, anh hai và chị hai từ từ là được, chuyện công việc hoàn toàn không gấp gáp.”
Gần sang năm mới, đừng làm gia đình chiến tranh.
Cố Trường Bình bảo: “Mẹ à, con đã nói chuyện với người ta rồi, qua tháng giêng sẽ đi xem thử. Mấy ngày nữa con lại tới nhà người ta tặng chút đồ, xác định lại sự việc.”
Lúc này mẹ Cố mới hài lòng: “Nhanh lên đấy.”
Tô Thanh Hòa cũng nói: “Anh hai chị hai, chuyện này làm phiền hai người rồi.”
“Phiền cái gì chứ, cũng đâu phải người ngoài.” Chị dâu thứ Cố vội vàng nói. Bây giờ cô ta chỉ muốn nhanh chóng giải quyết cho xong vấn đề này, đỡ phải bị mẹ chồng nhìn chằm chằm mỗi ngày.
Ngủ ở nhà họ Cố cả đêm, mùng một đầu năm Tô Thanh Hòa nhận được tiền lì xì đầu tiên trong năm nay, là do cha Cố phát.