Chương 190: Về nhà mẹ đẻ 1
Cả nhà chỉ có ba người được tiền lì xì, Tô Thanh Hòa và hai đứa cháu trai...
“Cha ơi, con không cần đâu.” Tô Thanh Hòa vẻ mặt xấu hổ nhìn cha Cố.
Cha Cố cười bảo: “Không sao, bọn nó đều đi làm rồi, con còn chưa đi làm, tuổi cũng nhỏ, năm nay là năm đầu tiên tới nhà chúng ta, lấy cái may mắn. Sau này con và Trường An cầm tiền lương, cha sẽ mặc kệ.”
Con út luôn khiến người ta lo lắng. Con út và con dâu út trong mắt ông đều là đứa trẻ chưa lớn, phải tìm cơ hội trợ cấp thêm.
Mẹ Cố trực tiếp kêu Tô Thanh Hòa cất tiền lì xì vào túi: “Cầm đi cầm đi, trước kia lúc Trường An ở nhà đều phải cầm. Con cũng phải cầm.”
Tô Thanh Hòa thầm nghĩ tối qua cô đã nhận được bao lì xì 100 tinh tệ của đồng chí Trường An, có thể mua được rất nhiều đồ đó.
Nhưng tấm lòng của người lớn cũng không tiện từ chối, cô cười cong mắt: “Cảm ơn cha mẹ, chúc cha mẹ năm mới vui vẻ, thân thể khỏe mạnh, mọi chuyện như ý.
“Như ý, như ý lắm. Bây giờ cha mẹ cái gì cũng tốt, mẹ chỉ ngóng trông Trường An về sớm một chút sum họp với chúng ta là được.”
Mẹ Cố mặt mày phấn khởi nói.
Tô Thanh Hòa nghe xong cũng có chút chột dạ. Bây giờ đồng chí Trường An còn đang cố gắng phấn đấu vì cô đấy.
Vùng căn cứ giáp ranh các tỉnh, Cố Trường An dùng giấy dầu bọc một cái đùi dê.
Thịt dê mang về đêm qua trừ phần bị bọn họ ăn lúc trước, phần còn lại cũng thưởng cho nhóm của bọn họ. Bình thường sẽ thêm món cho đồng chí, nhưng sau khi bọn họ thông qua phiên dịch biết mấy tù binh này còn cất giấu thịt dê thì lập tức thuận lợi thu được thêm hai con dê béo nữa.
Một chút thức ăn này cũng không tiện nộp lên làm chiến lợi phẩm gì đó, dứt khoát ăn hết.
Thân là người có công hàng đầu, Cố Trường An nhận được thêm phần thưởng, nửa cái đùi dê. Anh đã nếm thử mùi vị, vì vậy không nỡ ăn hết phần còn lại. Anh đã hứa với Thanh Miêu Nhi sẽ gửi về cho Thanh Miêu Nhi, để cô có cơ hội nếm thử dê nướng nguyên con. Lính truyền tin bên này cũng đã nhận lời, lát sau bọn họ thay quân sẽ về quân khu bên kia, đến lúc đó có thể giúp anh gửi về quê.
Hôm nay lạnh, nếu gửi sớm có lẽ sẽ không hỏng. Dù sao thịt dê cũng đã xát muối, đem phơi thêm mấy ngày thì rất tiện mang về.
Lão Dát Tử mang theo bình nước ấm tới, nhìn Cố Trường An: “Chuẩn bị gửi về à?”
Cố Trường An nói: “Người yêu của tôi chưa từng được ăn.”
“Ơ, còn biết thương người yêu đấy.” Lão Dát Tử ngồi trên giường cười: “Đúng rồi, cậu đã gửi tiền trợ cấp hàng tháng của mình về chưa?”
Cố Trường An lắc đầu. Anh mới đến đây, trong nhà cũng không thiếu chút tiền đó của anh.
Thấy Cố Trường An lắc đầu, Lão Dát Tử chậc chậc: “Sao có thể không gửi về chứ?”
Cố Trường An hiếu kỳ hỏi: “Tại sao phải gửi về?” Bình thường anh còn không có đủ đồ ăn thêm đâu.
Lão Dát Tử nói: “Cậu không hiểu rồi. Chúng ta quanh năm không ở nhà, lâu ngày vợ cậu sẽ không nhớ tới người đàn ông là cậu nữa, cậu nói xem?”
Thanh Miêu Nhi sẽ không đâu!
Cố Trường An không hề lo lắng.
Lão Dát Tử lại nói: “Trong quân đội chúng ta có người đàn ông nào không giao tiền lương. Phụ nữ ở nhà vất vả chăm sóc cả nhà già trẻ, trong nhà còn phải sống, tiền không đưa cho phụ nữ, đặt trên người mình làm gì? Cậu phải mỗi tháng gửi tiền về, mỗi tháng cô ấy mới có hi vọng, mỗi ngày sẽ đếm ngày tháng nhớ thương cậu. Nếu không dựa vào đâu người ta phải nhớ tới cậu?”
“...” Hình như rất có lý.
Cố Trường An vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ, lần trước cho Thanh Miêu Nhi mười đồng, không biết cô đã dùng hết chưa.
...
Mùng hai Tô Thanh Hòa lập tức trở về nhà. Mùng hai là thời điểm về nhà mẹ đẻ, chỗ cô hiện tại cũng tiện về nhà mẹ đẻ, để về nhà sớm, hiếm khi cô dậy thật sớm.
Hết cách rồi, năm nay không chỉ có cô về nhà mẹ đẻ, hai người chị dâu của cô cũng phải về nhà mẹ đẻ, mẹ của cô cũng phải về nhà mẹ đẻ...
Vừa về đến nhà, đã nghe thấy mẹ cô đang ồn ào: “Con trai đúng là không tốt bằng con cái. Coi đó, người ta đụng cái là cầm đồ về nhà, chúng ta là cầm đồ ra ngoài. Đừng có coi thường cao lương, mấy năm không có lương thực, nó chính là lương thực cứu mạng đấy. Lấy hai bắp ngô về là được rồi, về nhà xay thành bột vẫn có thể no bụng.”
Tô Thanh Hòa không cần nhìn cũng biết mẹ của cô không nỡ để hai chị dâu cầm đồ về nhà mẹ đẻ. Chẳng những không cho các chị dâu cầm, có lẽ mẹ của cô cũng không định cầm. Bà ấy chỉ muốn lấy đồ của nhà họ Tô...