Chương 191: Về nhà mẹ đẻ 2
Đỗ xe trong sân xong, Tô Thanh Hòa lập tức đi vào nhà.
“Mẹ ơi, con về rồi.”
“Thanh Miêu Nhi về rồi!” Cao Tú Lan ở trong nhà lớn tiếng nói, chạy ra ngoài như một làn khói. Thấy Tô Thanh Hòa, bà ấy lập tức chạy tới, vẻ mặt yêu thương kéo cánh tay cô, nhìn trái một chút nhìn phải một chút: “Không ốm, nhà chồng con đúng là chăm sóc con rất tốt.”
Tô Thanh Hòa cười: “Mẹ, bọn họ rất tốt với con, ăn gì cũng cho con nhiều nhất.”
“Nên như vậy.” Cao Tú Lan vẻ mặt đương nhiên nói.
Đám người Tô Ái Quốc cũng vui mừng nhìn Tô Thanh Hòa, Tô Ái Quốc nói: “Em út, sao em trở về sớm vậy, bọn anh còn định xế chiều sẽ đi đón em về đấy.”
Tô Thanh Hòa còn chưa lên tiếng, Cao Tú Lan đã liếc mắt: “Trông đợi mấy anh hả? Mới sáng sớm lòng đã sớm bay về phía nhà vợ rồi, còn có thể nhớ tới em út của mấy anh sao?”
Tô Ái Đảng không tán thành nói. “Mẹ ơi, sao con có thể không nhớ được. Con đang chuẩn bị đi đón em út đấy.”
“Đợi vợ của anh vào cửa, nồi nào vung nấy!” Cao Tú Lan hừ lạnh một tiếng.
Tô Thanh Hòa nhanh chóng kéo tay Cao Tú Lan: “Mẹ, mẹ làm gì vậy, năm mới con vừa về mẹ đã mặt nặng mày nhẹ.”
Nghe thấy Tô Thanh Hòa lên án, lúc này Cao Tú Lan mới dịu lại, thần sắc thả lỏng một chút: “Còn không phải là vì bọn nó sao, về nhà mẹ đẻ là tới tìm mẹ, bảo muốn đem đồ về. Năm nay còn không biết mùa màng thế nào, một miếng lương thực chính là một sinh mạng! Cầm ít một chút, cha vợ còn có thể không cho các anh vào cửa sao?”
Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa đều nhìn về phía vợ mình.
Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa đều cúi đầu. Quanh năm suốt tháng cũng không về nhà mẹ đẻ, chớ nói chi là lấy thứ gì từ nhà mẹ đẻ. Mặc dù nói con gái gả đi như nước tát ra ngoài, nhưng cha mẹ nuôi dưỡng lớn như vậy, cái gì cũng không hiếu kính cha mẹ, trong lòng luôn khó chịu.
Tô Thanh Hòa cười nói: “Anh chị, mọi người nói chuyện trước đi, em còn có đồ muốn đưa cho mẹ.”
Nói xong cô bèn kéo Cao Tú Lan vào phòng.
Vào phòng rồi, Tô Thanh Hòa lập tức lôi đồ trong túi ra. Đều là nhà họ Cố cho, có vải vóc, bột ngô, còn có mấy miếng bánh ngọt.
Nhìn đồ đạc, Cao Tú Lan cực kỳ vui mừng: “Mấy thứ này mẹ cho con đấy, mẹ không cần. Chờ con và Trường An lấy giấy đăng ký rồi, con đến nhà họ Cố sống, mấy thứ này đều cho con dùng.”
“Mẹ à, nhà chồng con vẫn ổn, biết con muốn về nên lấy cho con một đống đồ, nói là không muốn con ấm ức. Cũng không thể khiến nhà họ Cố mất mặt, làm trò cười cho người khác được. Mẹ, chị dâu con bọn họ quanh năm suốt tháng không về nhà, năm trước lúc nạn đói nghiêm trọng nhất, nhà họ Lâm và nhà họ Đinh đều đưa lương thực tới đây. Thông gia người ta làm việc khiến người khác không còn gì để nói, nếu chúng ta không cho bọn họ mang gì về nhà mẹ đẻ thì có vẻ như chúng ta không trọng nghĩa quá.”
“Hai đứa anh của con đều muốn lấy, chờ năm sau chính là ba đứa... Con nói xem phải lấy bao nhiêu đi, mẹ nghĩ mà đau lòng. Bọn nó lấy càng nhiều, con nhận được càng ít.”
“Con không sợ đâu, con có cha và mẹ che chở, còn có cha mẹ chồng che chở. Trường An còn rất tốt với con nữa. Mẹ, con cũng không hiếm mấy thứ kia. Bây giờ con chỉ muốn khiến anh chị của con một lòng đối xử tốt với con. Con ăn thịt cũng nên cho bọn họ uống chút canh chứ? Vì chút đồ như vậy, không đáng. Hơn nữa, lần này con đến nhà Trường An, anh hai của anh ấy đã nói rồi, công việc đã được định ra, năm sau là có thể đi làm, đến lúc đó con không thiếu ăn thiếu uống gì. Để bọn họ lấy đi, tránh cho con mất mặt. Dù gì cũng là anh chị của con dâu huyện trưởng đấy.”
Cao Tú Lan nghe thấy con gái sắp đến quán cơm quốc doanh ăn no uống say, lại thêm có nhiều người thương yêu như vậy, hình như quả thực không cần một miếng ăn như quá khứ.
Có vẻ cũng không cần keo kiệt quá nữa: “Khụ, vậy thì mỗi người cho hai cân bột ngô.”
“Thêm hai lạng thịt nữa, có đồ mặn mới có thể khiến lòng người ấm áp. Sau này cũng sẽ nhớ kỹ nhà họ Tô chúng ta hơn.”
Mẹ ơi, thoáng cái đã mất bốn lạng thịt, Cao Tú Lan đau lòng.
Tô Thanh Hòa thấy bà ấy đau lòng nghiến răng, lại nói: “Bây giờ đã sắp đầu xuân rồi, đến lúc đó còn phải dựa vào anh chị của con ra sức làm việc kiếm điểm công đấy. Hơn nữa, anh chị con mang theo bọn nhỏ đi, quay đầu còn ăn lương thực của người ta, thịt này vẫn là người trong nhà ăn.”
Lúc này Cao Tú Lan mới miễn cưỡng đồng ý, lúc ra ngoài bèn cho con dâu hai cân bột ngô và hai lạng thịt đem về nhà.