Chương 192: Về nhà mẹ đẻ 3
Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa thấy đồ tốt thì kích động tới mức có chút không dám tin. Vừa rồi mẹ chồng nói chỉ cho mang hai bắp ngô trở về đấy...
Tô Thanh Hòa bảo: “Chị dâu, vừa rồi mẹ lo trong nhà không đủ ăn, em mới cầm một chút từ nhà chồng về nên mẹ yên tâm chuẩn bị cho mọi người. Trong lòng bà vẫn nghĩ đến mọi người đấy.”
Cao Tú Lan nghiêm mặt nói: “Nếu không có Thanh Miêu Nhi thì lấy đâu ra đồ cho mấy anh chị mang về.”
Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa vội vàng nói: “Bọn con biết mẹ và cô út rất tốt, bọn con đều nhớ cả.”
Tô Thanh Hòa ngắt lời: “Đều là người một nhà, khách sáo cái gì. Mẹ em nói, anh chị cũng đã vất vả cả năm rồi, về nhà mẹ đẻ cũng nên mang chút đồ về.” Các anh chị làm việc kiếm điểm công cũng được chia lương thực.
Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa cảm động tới không biết nói gì. Bọn họ biết mẹ mình nói năng chua ngoa nhưng lòng như đậu hũ, em út luôn trợ cấp trong nhà.
Sau khi đuổi vợ chồng Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa cùng con của mấy người đi, trong nhà chỉ còn lại Cao Tú Lan và Tô Thanh Hòa, Tô Ái Đảng.
Cao Tú Lan dứt khoát nhét mấy bắp ngô, kêu Tô Ái Đảng tới nhà họ Điền ăn ké một bữa, mình thì chuẩn bị đưa con gái về nhà mẹ đẻ ăn ké.
Tô Ái Đảng cầm mấy bắp ngô nứt nẻ, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Mẹ, con cứ đi như vậy à.”
Mặc dù bình thường anh ta tùy tiện, nhưng lúc gặp mặt người yêu cũng không tránh khỏi quan tâm vấn đề mặt mũi. Đàn ông luôn coi trọng mặt mũi mà.
Cao Tú Lan xách sọt chuẩn bị vào phòng đựng đồ, nghe Tô Ái Đảng nói vậy lập tức nghệt mặt ra: “Cái thứ có vợ thì quên mẹ, mấy bắp ngô đã là không tệ rồi! Còn chưa vào cửa đã muốn lấy đồ rồi. Đừng có lòng dạ tham lam, sau này chỉ biết lấy đồ trong nhà.” Nói xong lập tức vào phòng.
Lúc này Tô Thanh Hòa không chen lời. Hai chị dâu có thể dùng không ít tâm tư để nói, người chị dâu chưa vào cửa này thì mẹ cô lại không rộng rãi như vậy. Thừa dịp Cao Tú Lan vào phòng, Tô Thanh Hòa len lén nhét ba cái trứng gà vào túi Tô Ái Đảng.
“Anh, hẹn hò vui vẻ.”
Tô Ái Đảng lập tức xấu hổ: “Em út, kỳ thật anh chỉ khó chịu với mẹ thôi.”
Tô Thanh Hòa cười nói: “Được rồi anh, đã lớn vậy rồi còn xấu hổ gì nữa. Anh mau đi đi, đợi lát nữa mẹ ra rồi. Mẹ không có ý gì xấu, chỉ là không nói lời dễ nghe nổi. Tết tới rồi, anh đừng chọc bà mắng nữa.”
Tô Ái Đảng suy nghĩ một chút, vẫn móc ra một quả trứng gà đặt vào túi Tô Thanh Hòa: “Hai quả là được, em giữ lại một quả ăn đi. Chờ đầu xuân anh đi kiếm trứng chim bồi bổ cho em.”
Nói xong nhếch miệng bỏ chạy.
Tô Thanh Hòa cũng vui vẻ, lúc trước cô ăn trứng chim anh ba kiếm không ít. Bây giờ cô kiếm trứng gà cho anh ba, đúng là nhân quả.
“Thanh Miêu Nhi, đi thôi, mẹ đưa con đến nhà bà ngoại.”
Cao Tú Lan đeo đồ bước ra.
Tô Thanh Hòa nhìn cái sọt trên lưng bà. Hai cân bột ngô, hai lạng thịt, tiêu chuẩn giống như con dâu.
“Mẹ ơi, bánh ngọt con mang về chia cho bà ngoại một nửa đi, bà lớn tuổi rồi, có thể ăn cái này, thịt bà cũng nhai không nổi đâu. Mang cả mấy quả trứng gà qua nữa, cho bà ngoại làm súp trứng gà uống. Bột sắn dây cũng lấy cho bà ngoại con, bà uống được.” Bà cụ cho bọn họ nhiều đồ tốt như vậy, với cả bác cả tìm nhà chồng cho cô, cô đều nhớ kỹ. Đây đều là ân tình, phải trả lại. Quanh năm suốt tháng cũng chỉ có ngày tết là đi đi lại lại tặng đồ.
“Bà ngoại con không nỡ ăn, chẳng phải đều hời cho bác cả của con hay sao.” Cao Tú Lan cũng biết tính tình của mẹ mình, cả đời không nỡ ăn không nỡ mặc, cái gì cũng để dành cho đám nhỏ.
Tô Thanh Hòa nói: “Cho dù chừa cho bác cả con cũng được, hôn sự của con là nhờ bác cả xử lý đấy. Bác cả con nhờ người ta làm mai nhất định tốn không ít đồ. Trường An và nhà họ Cố rất tốt với con, nếu không có bác cả con, có lẽ con đã bỏ lỡ nhà chồng tốt như vậy rồi. Mẹ ơi, bác con con thật sự giúp con một đại ân, con phải cảm ơn ông ấy. Dù sao một năm cũng không có mấy lần gặp gỡ, để ông ấy nhớ chúng ta tốt với ông ấy, sau này sẽ càng dụng tâm làm việc cho chúng ta hơn.”
Cao Tú Lan đau lòng nhìn đồ trong sọt.
“Mẹ ơi, hôm nay bác gái cả, bác gái hai cũng đến, tới lúc đó nhất định sẽ bám víu. Bọn họ đều biết mẹ là thông gia của huyện trưởng, hơn nữa lỡ như bọn họ mang về nhiều đồ hơn mẹ, bà ngoại con cảm động, quay đầu sẽ đưa hết đồ tốt bà cất giấu cho bọn họ thì sao?”