Chương 194: Về nhà mẹ đẻ 5
Mắt thấy trong nhà bị móc rỗng, mà bà ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hết lần này tới lần khác, không thể nào ngăn cản, cảm giác này thật sự quá tuyệt vọng... Vì vậy bà ta nhìn về phía hai người em chồng khác.
Hai người em chồng này mới là em chồng bình thường, sau khi lập gia đình thì chính là người ngoài trong mắt bà cụ.
Bà ta vừa bỏ bún mọc vào nồi, vừa nói: “Tú Hồng, Tú Cúc, không phải chị nói gì đâu, chị cũng cảm thấy bất bình thay hai cô thôi. Hai cô nói xem, mẹ cũng quá thiên vị rồi, cái gì cũng không cho hai cô, đều cho Tú Lan cầm đi, người làm chị dâu như chị cũng không ưa. Nhưng chị dù sao cũng là con dâu, không tiện nói nhiều. Hai cô là con gái ruột của mẹ, có gì không ưng thì nên nói với mẹ, không thể để bà làm vậy được. Hoặc là cho hết, hoặc là không cho!” Trọng điểm đương nhiên là câu cuối cùng.
Cao Tú Hồng cười ha ha, bà ta còn không biết lòng dạ chị dâu mình sao? Nếu là lúc trước bà ta còn hồ đồ, có thành kiến với Tú Lan thì nhất định sẽ tính toán cùng chị dâu của mình. Nhưng bây giờ không được, Tú Lan là em gái ruột cho bà ta thức ăn cứu mạng! Người chị dâu này lúc trước lại chẳng cho bà ta được cái gì.
Bà ta cố ý buồn bực nói: “Làm sao em so với Tú Lan được, đồ Tú Lan mang về nhiều hơn bọn em. Hơn nữa, đó là em gái ruột của bọn em, mẹ thương nó thì thương thôi. Tú Linh ở khá xa, mấy năm nay cũng không trở về. Nó nhỏ nhất, không thương nó thì thương ai?”
Cao Tú Cúc ngơ ngác nhìn Cao Tú Hồng, sau đó tiếp tục làm việc. Bà ta không nghe thấy gì hết.
Chị dâu cả bị Cao Tú Hồng nói tới sửng sốt. Em chồng vừa nói gì vậy? Bà ta không nghe lầm chứ?
Trên mặt bà ta cười ngượng ngùng, lại nói: “Không phải chị không thương Tú Lan, nhưng cô cũng biết Tú Lan không nỡ dùng, chẳng phải là cho con gái của nó hết sao? Nhà ai không có con gái, hai cô nói xem có đúng không?”
Bác hai Cao Tú Cúc mất hứng: “Cho Thanh Miêu Nhi rất tốt, Thanh Miêu Nhi là một đứa bé ngoan ngoãn bao nhiêu. Trong đội của em không ai là không thích Thanh Miêu Nhi. Bà ngoại nó bằng lòng thương nó thì sao?”
Chị dâu cả bị hai người em chồng dọa ngây người, vẻ mặt sững sờ nhìn bọn họ, sau đó tuyệt vọng phát hiện vào lúc mình không biết thì tất cả mọi người nhà họ Cao đã chạy sang phía Cao Tú Lan rồi!
Nấu cơm trưa xong, Cao Phúc Sinh và con trai Cao Kiến Vĩ cũng đã trở về.
Sáng sớm bọn họ đã sang xã mua bán để chúc tết. Cao Phúc Sinh chuẩn bị sau khi về hưu sẽ chừa vị trí cho con trai Cao Kiến Vĩ, vì vậy có một số việc phải tính toán sớm một chút.
Biết em ba nhà mình đến, ông ta nhanh chóng chui vào phòng tìm em ba của mình.
Chị dâu cả còn đang định tìm chồng mình nói chuyện, thấy vậy thì mặt mày đen thui, sau đó trực tiếp kéo con mình là Cao Kiến Vĩ vào nhà.
Cao Kiến Vĩ mới chừng hai mươi, cơ thể gầy yếu, mặt mày đôn hậu, trông rất giống Cao Phúc Sinh. Cũng vì cơ thể không khỏe nên có vẻ không có sức sống lắm.
Dâu cả nhà họ Cao kéo con mình vào phòng nói: “Bà nội của con cũng nhẫn tâm quá rồi, cô ba của con vừa về thì cái gì cũng cho cô ta. Lát nữa con nói chuyện với bà nội chút đi.”
Cao Kiến Vĩ sững sờ bảo: “Mẹ ơi, nói gì chứ, cô ba của con rất tốt mà. Chốc chốc lại cho con đồ ăn ngon. Bà nội nói trong nhà cô ba thương con nhất, có gì ngon cũng đưa sang đây là để cho con ăn.”
“... Nhưng đồ cha con mang về đều bị cô ba con lấy đi rồi.”
Cao Kiến Vĩ buồn bực nói: “Không phải thường ngày mẹ kêu con phải tốt với các chị của con sao? Làm gì có người anh nào không cho em gái nhà mình chứ. Các anh họ Ái Quốc đều làm vậy, rất tốt với Thanh Miêu Nhi, có gì tốt cũng cho Thanh Miêu Nhi.”
Con dâu cả nhà họ Cao ngây ngẩn cả người.
Xong rồi xong rồi, cả nhà họ Cao này không có ai khôn ngoan hết!
…
Giữa trưa nhà họ Cao ăn bún mọc, đây cũng là một bữa rất thịnh soạn, nhưng bà cụ Cao còn chưa thấy đủ, bảo con dâu cả cho Tô Thanh Hòa và Cao Tú Lan ăn riêng sủi cảo nhân thịt.
Bà cụ Cao nói: “Thịt này là Tú Lan mang về, ai muốn ăn thì tự lấy thịt của mình!”
Bọn họ cúi đầu tự ăn phần mình, dù muốn lấy cũng phải lấy được đã chứ.
Trong nhà cơm còn ăn không đủ no, có ai dư tiền đi mua thịt. Quan trọng là cũng không có phiếu thịt, năm trước lại là năm mất mùa, trong đội chia lương thực còn khó chứ nói chi là thịt heo. Nuôi một con heo nộp lên, nhiệm vụ trong đội còn chưa hoàn thành, ở đâu có thịt cho đám xã viên ăn.