Chương 195: Về nhà mẹ đẻ 6
Sau khi cơm nước xong xuôi, đám người đều lục tục rời khỏi nhà họ Cao. Có thể ăn một bữa ở nhà mẹ đẻ là tốt lắm rồi, không ai muốn ở lại lâu hơn chọc người ta ghét bỏ.
Chị dâu cả nhìn đám em chồng và cháu gái rời khỏi, trong lòng cực kỳ thoải mái. Sáng nay con gái bà ta cố ý không tới, tránh cho đến lúc đó lại chịu ấm ức trước mặt đám em chồng này. Hơn nữa buổi tối còn có thể làm một số món cho mấy đứa con gái, không cần ăn đồ thừa của đám em chồng để lại.
Đi thì tốt, đi thì tốt.
Chờ Cao Tú Lan cười ha ha kéo con gái, lưng đeo đồ từ trong nhà ra ngoài, nụ cười trên mặt bà ta lập tức cứng lại...
Mẹ nó, kẻ nên đi nhất còn chưa đi đâu!
Bà mẹ chồng hồ đồ của bà ta đã cho bao nhiêu thứ rồi, bà ta còn thấy nặng giùm cho em chồng, nhìn cái sọt nặng trịch kia, bà ta hận không thể đeo giúp.
Quan trọng là chồng bà ta Cao Phúc Sinh còn quyến luyến không nỡ: “Tú Lan à, về thăm nhà thường xuyên chút nhé. Còn Thanh Miêu Nhi nữa, có thiếu gì thì nói với bác, bác chuẩn bị cho cháu. Chúng ta cũng không thể để cháu ấm ức được, bác cả cũng biết khó xử của cháu.”
Một cô gái thôn quê làm con dâu cho nhà cán bộ trong huyện thành, sao có thể nhẹ nhàng được. Nhà mẹ đẻ cũng không thể làm Thanh Miêu Nhi quá mất mặt, cái gì nên có cũng phải có, không thể thua kém mấy chị em dâu khác.
Tô Thanh Hòa nói: “Bác, bây giờ con thật sự không thiếu gì hết. Nhà họ Cố rất tốt với con, đều nhờ bác tìm cho con một nhà chồng tốt.”
Cao Phúc Sinh nghe cô nói mà trong lòng xúc động: “Đừng khách sáo với bác, cháu chính là cháu gái bác, không tốt với cháu thì tốt với ai?”
Chị dâu cả suýt chút bị cơn giận của mình làm nghẹn chết.
Cha ruột còn không rộng rãi như vậy đâu!
Không đúng, chồng bà ta là cha ruột còn không rộng rãi với con gái ruột của ông ta như vậy!
Chờ Cao Tú Lan và Tô Thanh Hòa đi rồi, chị dâu cả không nhịn được ôm mặt vào phòng hờn dỗi. Chồng bà Cao Phúc Sinh bước vào định dùng chậu than trong phòng sưởi ấm một chút đã thấy bà ta lau nước mắt.
Ông ta lập tức cau mày hỏi: “Làm gì vậy, đầu năm cố ý khiến tôi khó chịu đúng không?”
“Với con gái ruột ông còn không thân thiết được như vậy.” Chị dâu cả tức giận. Đương nhiên là giận rồi, còn ba đứa con gái của mình thì sao?
“Thân không thân cái gì, tôi có để bọn nó thiếu thốn cái gì không, lúc lập gia đình không phải hồi môn đều có đủ hay sao? Đã lập gia đình rồi, tôi còn phải nuôi bọn nó hả, có phải dứt khoát nuôi luôn đám con rể hay không?”
Cao Phúc Sinh nghe thấy vợ mình nhắc tới đám con gái thì mất hứng. Nuôi lớn gả đi rồi, cũng không trông cậy bọn nó trở về hiếu thuận phụng dưỡng, kết quả người này còn la lối suốt ngày.
Chị dâu cả nói: “Thanh Miêu Nhi là con gái của em ông, ông tốt với nó như vậy không thấy có lỗi với con gái ông sao?”
“Sao lại có lỗi, Thanh Miêu Nhi là cháu gái của tôi, tôi tốt với nó chứ có tốt với người ngoài đâu.”
“Dù sao cũng không phải con gái ruột!”
Cao Phúc Sinh cau mày bảo: “Tôi cần gì phải tốt với con gái ruột? Từ hồi lập gia đình có đứa nào xách đồ về báo hiếu chưa? Lần nào về cũng là đòi nợ. Thanh Miêu Nhi còn biết mang đồ tới hiếu thảo với bà ngoại nó, còn biết nhớ thương người bác cả này. Tôi từng tuổi này rồi, đồ của mình cũng không tự quyết định được nữa hả? Nếu bà không vui thì tự về nhà mẹ đẻ đòi đồ thử xem cha mẹ của bà có cho hay không?”
Đương nhiên sẽ không cho rồi, đã gả đi nhiều năm như vậy. Trong lòng chị dâu cả khó chịu buồn bực vô cùng: “Vậy Tú Lan về nhà mẹ đẻ, sao các người lại cho cô ta đồ?”
“Ai kêu Tú Lan có người anh có tiền đồ như tôi chứ?” Cao Phúc Sinh nói với vẻ hiển nhiên.
Người với người không thể so sánh. Điều kiện không giống, sao có thể so sánh được.
Chị dâu cả vậy mà không phản bác được.
Con gái bà ta số khổ là vì không có một người anh có tiền đồ, chỉ có một đứa em trai chẳng những không có tiền đồ mà còn ăn cây táo, rào cây sung!
Đều tại bà ta vô dụng, không sinh được một đứa con trai có ích, con gái mình mới số khổ.
Chị dâu cả tự trách rơi nước mắt. Vừa dùng áo gối lau mặt, đột nhiên cảm thấy không đúng. Sao bà ta lại tự trách mình chứ? Cha ruột của con gái mặc kệ nó, bà tự trách mình làm gì?!
Nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, chị dâu cả cực kỳ đau khổ ý thức được đầu óc của mình cũng không bình thường. Ôi, đều là do nhà họ Cao làm hại!
Khác với chị dâu cả phiền muộn, Cao Tú Lan tươi cười suốt quãng đường về nhà.
Lúc bọn họ về đến nhà, Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa cũng đã trở về rồi. Thấy mẹ chồng và em chồng đã về, bọn họ đều rất vui mừng.