Chương 196: Gửi đồ 1
Lễ mừng năm mới năm nay, trong nhà phải dựa vào hai lạng thịt bọn họ mang về, ăn một bữa ăn mặn. Ăn được chất béo, không chỉ cha mẹ anh em ở nhà vui vẻ, ngay cả bọn họ cũng có thể diện theo.
Những người trong thôn trước kia lén lút chê cười nhà họ Tô bọn họ là hố lửa, nhưng năm nay có con gái nhà ai đem cái gì về đâu.
Để xem sau này còn ai dám chê cười bọn họ. Mẹ chồng nhà họ Tô bọn họ bất công, nhưng dù vậy thì cuộc sống của bọn họ cũng tốt hơn con dâu nhà người ta.
Con dâu nhà người ta có thể quán xuyến nhà cửa, có thể ăn được thịt cá không?
Chẳng qua bọn họ cũng không trở về tay không, chẳng có gì để lấy nên bèn mang mấy cân bột cao lương trở về.
Cao Tú Lan còn chưa kịp bắt bẻ đã bị con gái kéo vào phòng cất đồ: “Mẹ ơi, hôn sự của anh ba nhà mình chừng nào xử lý. Có phải nên bắt đầu thu xếp rồi không?”
Tô Thanh Hòa nói.
“Đúng là nên thu xếp rồi.” Cao Tú Lan gật đầu. Năm nay phải xuống ruộng, làm hôn sự, chuyển hộ khẩu vào nhà sớm một chút, sau này chia lương thực cũng là chia cho nhà mình.
Tô Thanh Hòa cười nói: “Vậy lát nữa chúng ta ra ngoài bàn bạc nhé.”
Ra khỏi phòng, Cao Tú Lan đã quên chuyện muốn bới móc con dâu của mình rồi, trực tiếp tập họp đám con trai con dâu, bàn bạc hôn sự của Tô Ái Đảng.
“Mấy ngày tới trong ruộng không có chuyện gì làm, mấy đứa ở nhà quét dọn trong trong ngoài ngoài cho sạch sẽ, sau đó Ái Đảng đo đạc để may một bộ quần áo mới kết hôn.”
Tô Thanh Hòa nói: “Để con làm cho anh.”
Cao Tú Lan hơi nhăn nhó, thấy con gái vui vẻ thì không lên tiếng. Tô Ái Đảng cảm động vô cùng, em út còn muốn may quần áo cho anh ta...
Nhìn vẻ mặt của Tô Ái Đảng, trong lòng Cao Tú Lan thoải mái hơn một chút, tiếp tục nói: “Dâu cả cũng may cho vợ thằng ba một bộ quần áo mới, không thể để một mình Thanh Miêu Nhi làm, hại mắt lắm.”
Lần này Tô Thanh Hòa không tranh giành.
Mấy ngày kế tiếp người nhà họ Tô đều bận bịu.
Cao Tú Lan còn dựa theo quy củ mang theo hai lạng đường đỏ và năm cân bột ngô đến nhà họ Điền thương lượng thời gian kết hôn. Việc cũng đã nói xong, nhà họ Điền không làm khó nữa, hai bên định thời gian vào mùng mười, vừa khéo làm hôn sự xong có thể bắt đầu vụ xuân rồi, tránh lúc ngày mùa bận rộn không có thời gian.
Tô Thanh Hòa không tới huyện nữa, chuẩn bị sau khi giải quyết xong hôn sự của anh ba thì đến nhà họ Cố thăm cha Cố và mẹ Cố.
Mấy ngày nay Trường An vẫn luôn đi do thám, nhưng vì không xung đột chính diện với kẻ địch nên mỗi lần chỉ có thể nhận được năm tinh tệ. Tô Thanh Hòa ngược lại rất thỏa mãn.
Không gặp kẻ địch là tốt nhất, cô sẽ không vì muốn kiếm thêm chút tinh tệ mà ngóng trông Trường An xui xẻo. Dù sao Trường An rất cầu tiến cố gắng, không lo bình thường không có phần thưởng.
Hôm mùng sáu, Tô Thanh Hòa nhận được thông báo của hệ thống: “Nhắc nhở ký chủ, đối tượng quân nhân của ký chủ sắp trở về, sau một tuần sẽ tiến hành thay quân, trở về quân khu.”
Lúc Tô Thanh Hòa nhận được tin tức này đang may quần áo cho Tô Ái Đảng kết hôn, nghe vậy suýt chút nữa đâm vào tay. Cô lập tức nằm xuống nhắm mắt trao đổi với hệ thống.
“Một tuần đã phải trở về rồi. Đúng lúc, mấy thứ tôi gửi qua cũng phải mất vài ngày, vừa khéo có thể đuổi kịp.”
Tô Thanh Hòa không ngồi yên được nữa, buông đồ xuống rồi chuẩn bị tới huyện gửi đồ.
“Đề nghị ký chủ ba ngày nữa rồi đi.” Hệ thống nhắc nhở.
Tô Thanh Hòa buồn bực nói: “Tại sao, gửi qua sớm một chút thì anh ấy có thể ăn sớm một chút.” Trường An ở bên ngoài vất vả bao nhiêu, gần tết cũng không được nghỉ ngơi, còn phải bắt quân địch. Vừa nguy hiểm vừa cực khổ, còn không được ăn ngon.”
“Ký chủ, đối tượng quân nhân gửi đồ về cho cô, đồ đúng lúc gửi vào bốn ngày trước, dự tính ba ngày sau sẽ tới thị trấn.”
“Gửi đồ cho tôi, gửi cái gì, anh ấy ở trong quân đội có thể gửi cái gì cho tôi chứ?”
“Một cái đùi dê béo.”
Tô Thanh Hòa: ... !” Trường An vậy mà thật sự muốn gửi dê nướng nguyên con về cho cô! À không, là đùi dê... Nhưng cũng chẳng khác gì mấy.
Trường An ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ khổ cực như vậy, bản thân cũng không được ăn ngon, còn gửi đồ về cho cô. Trong lòng Tô Thanh Hòa đột nhiên chua xót, còn có chút vui vẻ.
Trường An thật sự tốt với cô quá, là người đầu tiên toàn tâm toàn ý tốt với cô như vậy.
Cô biết mẹ của cô tốt với cô là vì nguyên chủ là con gái duy nhất của bà ấy. Mẹ chồng tốt với cô đa phần là vì Trường An.
Chỉ có Trường An, chỉ mới ở với cô vài ngày, chỉ vì cô là đối tượng của anh mà cố gắng vì cô như vậy, còn nhớ đến cô như vậy, ở xa như vậy còn gửi đồ về cho cô.