Chương 198: Gửi đồ 3
Anh không hiểu cảm xúc của Lão Dát Tử. Vì xả giận mà cả mạng cũng có thể từ bỏ.
Còn sống rất tốt mà, còn sống có thể làm được rất nhiều điều.
Chuyện không nghĩ ra, anh dứt khoát không nghĩ nữa, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Ăn no rồi mới có sức huấn luyện.
Anh không biết vì sao Lão Dát Tử lẩn quẩn trong lòng, nhưng lần này ra ngoài anh đã hiểu rõ một chuyện rất quan trọng. Làm lính nếu muốn sống lâu dài thì phải luyện tập cho tốt.
Nếu không phải bình thường anh chịu khổ huấn luyện thì lần trước đã thua dưới tay kẻ thù rồi.
Sau khi trở về nhất định phải gian khổ huấn luyện nhiều hơn, bây giờ anh không ngóng trông được ăn dê nướng nguyên con gì nữa... Những chuyện đó so với còn sống thì chẳng là cái đinh gì. Bây giờ anh chỉ muốn sống, sống đến ngày anh xuất ngũ, sau đó trở về nhà trải qua ngày tháng tươi đẹp với Thanh Miêu Nhi.
Hôm hay mùng chín, nhà họ Tô bận rộn chuẩn bị cho đám cưới ngày mai của Tô Ái Đảng. Quách Trường Thắng cho Tô Thanh Hòa một cái bao lớn nặng trịch.
Vào sân, Quách Trường Thắng lập tức hét lên: “Thanh Hòa, có người gửi đồ cho cho cháu này. Còn là bên quân đội gửi tới, có phải là đối tượng của cháu hay không.”
Nghe thấy giọng nói của Quách Trường Thắng, Tô Thanh Hòa từ trong nhà chạy ra, Cao Tú Lan cũng đi ra theo.
Tô Thanh Hòa nhìn cái túi trong tay Quách Trường Thắng, đôi mắt sáng rực, nhanh chóng chạy tới nhận, phát hiện hơi nặng, chí ít tầm mười cân: “Chắc là Trường An gửi tới.”
Quách Trường Thắng nghe thấy quả là đối tượng của Tô Thanh Hòa gửi tới thì trong lòng thả lỏng không ít. Xem ra người nhà của huyện trưởng Cố đều rất tốt với con gái út của nhà họ Tô, lâu như vậy cũng không nói có gì bất mãn. Có vẻ biểu hiện của Thanh Hòa ở bên nhà chồng vẫn rất tốt. Cũng đúng, con gái nhà ai trước khi lập gia đình và sau khi lập gia đình mà không khác nhau chứ? Con gái có không hiểu chuyện hơn nữa, đến nhà chồng cũng phải thay đổi.
Đưa đồ cho Thanh Hòa xong, Quách Trường Thắng chuẩn bị rời khỏi.
Tô Thanh Hòa nói: “Bác vào nhà uống miếng nước rồi đi. Còn làm phiền bác đưa đồ tới đây.”
Quách Trường Thắng xua tay: “Không được, bác còn phải đến công xã lấy hạt giống đấy. Haiz, đi trễ, người ta chọn hết hạt giống tốt thì sao?” Nói xong mặt mày phiền muộn, chắp tay sau lưng bỏ đi.
Năm nay mùa màng không tốt lắm, lần trước thuế nông nghiệp giao ít, bên công xã đã có rất nhiều người bất mãn rồi. Lần này lương thực lại ít, đám xã viên ăn không đủ no, trong đội lại không nộp ra lương thực, e rằng lại phải trải qua nạn đói năm ngoái.
Nghĩ tới lại phát sầu.
Thấy Quách Trường Thắng rời đi, Cao Tú Lan lập tức tới đây xem xét cái túi: “Thanh Miêu Nhi, mau nhìn xem con rể mẹ gửi cái gì về. Mẹ nói này, đứa con rể này thật giỏi. Có bản lĩnh, lại còn chu đáo. Lúc trước mẹ vừa thấy đã nhìn trúng rồi!”
Tô Thanh Hòa cười, cùng Cao Tú Lan thu dọn đồ vào bếp. Đương nhiên cô biết anh gửi cái gì về, chỉ là không thể nói ra mà thôi.
Hai người vào bếp xong, Thanh Miêu Nhi lấy một con dao nhỏ trong bếp cắt dây thừng, đồ vật bên trong liền lộ ra.
Cao Tú Lan nhìn tới ngây người.
“Cái này, nhiều thịt như vậy... Đúng là con rể tốt của mẹ mà, ôi chao, nó làm sao được vậy?”
Tô Thanh Hòa nhìn đống thịt này, trong lòng cũng xúc động. Đi lính thì có thể làm sao bây giờ, còn không phải là bớt thời gian đến phụ cận gửi sao. Cũng không biết phải trải qua bao nhiêu khó khăn nữa.
“Mẹ, con nghĩ thế này, thịt này do Trường An gửi về, nhất định chúng ta không thể giữ lại hết được. Con chuẩn bị mang một nửa tới bên nhà họ Cố.” Trường An tin tưởng cô, giao hết cho cô sắp xếp, nhất định cô không thể ăn một mình được.
Cao Tú Lan khó khăn rời mắt khỏi thịt dê, cắn răng nói: “Đem đi hết đi. Con rể mẹ gửi về, đương nhiên là cho nhà bọn nó ăn. Nếu chúng ta giữ lại, nhất định cha mẹ chồng con sẽ có ý kiến đấy. Hơn nữa, con ở nhà bọn họ cũng được ăn, để ở nhà làm gì?” Bà ấy cũng không thể vì một miếng thịt mà làm liên lụy con gái mình được.
Tô Thanh Hòa cười bảo: “Mẹ ơi, Trường An cũng là con rể của mẹ, giữ lại cho mẹ ăn là chuyện đương nhiên. Chia cho hai nhà, đề nếm thử thịt dê Trường An gửi về. Con ở nhà mẹ đẻ lâu dài, nhất định sẽ ăn ở đây nhiều hơn.”
Lúc này Cao Tú Lan mới nói: “Vậy mẹ giữ lại cho con, sau này từ từ ăn. đây là đồ con rể mẹ gửi về đấy!” Bà ấy mặt mày kiêu ngạo.
Đứa con rể này đúng là nở mày nở mặt mà.
Lúc chia thịt, những người khác của nhà họ Tô cũng nhìn thấy. Thấy đùi dê béo múp, bọn họ nhìn tới trợn tròn mắt.