Chương 199: Gửi đồ 4
“Xem em rể mấy đưa thương Thanh Miêu Nhi bao nhiêu kìa, ở xa như vậy mà còn nhớ tới Thanh Miêu Nhi. Mấy đứa làm anh cũng nên học tập một chút.”
Cao Tú Lan vừa chia thịt vừa nói.
Ba anh em Tô Ái Quốc lập tức gật đầu, trong lòng dù sao cũng hơi ghen tị. Bọn họ làm anh mà vẫn kém em rể rất nhiều.
Tô Ái Đảng cảm khái nói: “Sớm biết vậy thì ban đầu con cũng đi lính rồi.” Lúc trước khi quân đội đến kêu gọi nhập ngũ, em út còn nhỏ, anh ta lo cô ở nhà bị người khác bắt nạt nên không yên lòng mà đi. Đương nhiên, quan trọng nhất là mẹ anh ta bảo muốn đánh gãy chân anh ta...
Cao Tú Lan trực tiếp tạt một gáo nước lạnh: “Không phải ai đi lính cũng có tiền đồ như em rể con. Có một số việc phải chú ý năng lực. Con có năng lực gì chứ? Không có năng lực thì ngoan ngoãn trồng trọt đi!” Thằng con ngốc nhà bà ấy, nếu lên chiến trường thật còn không ngu xuẩn mà xông lên trước sao.
“Mẹ ơi, con biết mẹ thương con, không nỡ cho con đi.” Tô Ái Đảng lựa chọn hiểu như vậy.
Cao Tú Lan sởn hết cả gai ốc. Không nỡ con khỉ khô, bà ấy không nỡ để phí lương thực nuôi con trai mười mấy năm qua thì đúng hơn.
Sau khi chia thịt xong, Tô Thanh Hòa lập tức đạp xe tới nhà họ Cố đưa thịt dê. Theo Cao Tú Lan chia, thịt ngon đều cho nhà họ Cố. Tô Thanh Hòa cũng không để ý, nếu thịt ngon thì mẹ của cô còn không đành lòng lấy ra ăn.
Đến nhà họ Cố, Tô Thanh Hòa nhanh chóng đem thịt lên lầu.
Mọi người đi làm hết rồi, trong nhà chỉ còn lại mẹ Cố. Lúc Tô Thanh Hòa đến, mẹ Cố đang ở trong nhà kiểm kê quà nhận được vào lúc tết, cái nào để ăn, cái nào để dùng, chuẩn bị dành hết toàn bộ cho con trai út và con dâu xài.
Sau khi phân loại đồ xong, bà ấy đặt vào phòng của con trai út.
Mẹ Cố vừa cất đồ xong đã nghe thấy giọng nói của Tô Thanh Hòa, bà ấy lập tức ra ngoài mở cửa. Thấy quả nhiên là Tô Thanh Hòa đến, bà ấy lập tức cười đến híp cả mắt.
“Thanh Miêu Nhi tới đấy à. Đã mấy ngày không tới, mẹ nhớ con lắm đó.”
Tô Thanh Hòa vào nhà, vừa cười vừa bảo: “Anh ba con sắp kết hôn, con ở nhà giúp đỡ, con định hết bận sẽ tới thăm mẹ và cha đấy. Đúng lúc Trường An gửi đồ về nên con đưa tới luôn.”
Nói xong cô đặt đùi dê lên bàn.
Me Cố nghe thấy là Trường An gửi đồ về thì lập tức mở ra nhìn, thấy cái đùi dê kia thì đỏ cả mắt: “Trường An không có đồ ngon để ăn mà còn gửi về nhà. Nó nghĩ cho người khác như vậy đấy, trước kia có gì ngon cũng phải cho mẹ ăn một miếng.”
Thấy mẹ chồng muốn rơi nước mắt, Tô Thanh Hòa lập tức nói: “Mẹ ơi, mẹ nên vui mới phải. Trường An hiếu thảo với mọi người mà.”
“Đúng vậy, Trường An của chúng ta hiếu thảo nhất.” Mẹ Cố nhìn thịt dê giống như thấy được con trai mình.
Tô Thanh Hòa đưa thịt xong thì không ở lại nữa, ngày mai anh ba kết hôn rồi, cô còn phải trở về giúp đỡ đấy.
Biết trong nhà Tô Thanh Hòa sắp làm tiệc cưới, mẹ Cố không giữ cô ở lại nữa: “Thanh Miêu Nhi, thịt này mẹ sẽ giữ lại hết, chờ con tới nhà ăn. Trường An gửi về, cho con ăn hết.”
“Mẹ ơi, trong nhà con có rồi, mẹ giữ lại một ít đi, mọi người ăn là được, không cần nghĩ đến con. Trường An nhắn nhủ hai nhà đều phải nếm thử.” Lời này đương nhiên là giả, Trường An cũng không viết thư. Nhưng Tô Thanh Hòa cảm thấy điều này không cần Trường An nói rõ, Trường An cả ngày chấp hành nhiệm vụ cũng không thể cẩn thận như vậy. Tuy rằng Trường An không nói, cô cũng không thể tự tiện không hỏi ý ai mà giữ thịt lại hết. Hai bên đều hiếu thảo là thích hợp nhất.
Nghe Tô Thanh Hòa nói vậy, mẹ Cố lại cảm động. Con trai thật là hiểu chuyện mà.
Giữa trưa sau khi người nhà họ Cố về thấy đồ Cố Trường An gửi đều ngây người. Trường An làm thế nào được vậy.
Sau khi mẹ Cố cho mọi người xem xong trực tiếp đem đi phơi, cũng không định ăn.
“Đợi lúc Thanh Miêu Nhi tới nhà thì ăn.”
Thanh Miêu Nhi thật là hiểu chuyện, thứ này trực tiếp gửi cho bên cô, kỳ thật cô không cần đưa tới. Vậy mà cô vẫn đưa tới, thật là, thật là rất hiếu thảo.
Trường An cũng thông minh, biết mình không ở đây, nhất định lo Thanh Miêu Nhi lâu dần không nhớ tới nó nữa, còn biết gửi đồ về cho Thanh Miêu Nhi, khiến con gái người ta vui, nghĩ đến nó.
Con trai lớn thật rồi, đã biết lấy lòng con gái. Cũng may Thanh Miêu Nhi là một cô gái tốt, bà cũng không cần lo con trai quá chất phác bị người ta bắt nạt.
…
Sáng sớm ngày mùng mười, người của nhà họ Tô đều rời giường. Tô Thanh Hòa cũng không ngủ nướng nữa, từ sớm đã dậy chuẩn bị làm đồ ăn cho buổi trưa.