Chương 200: Cưới vợ 1
Do năm ngoái mất mùa nên không thể nào làm tiệc lớn để mời hàng xóm láng giềng, tuy nhiên chung quy thân thích trong nhà vẫn phải cùng ăn một bữa cơm, xem như chính thức kết hôn vào cửa.
Sau Tết trong nhà còn một ít thịt chưa ăn hết. Những món ăn hun khói dân dã kia thì không thể lấy ra được, bèn lấy sáu lạng thịt heo hầm cách thủy với cải trắng, có thể hầm ra được một chậu to đồ mặn dầu mỡ. Ngoài ra lại làm canh cải trứng, chưng ba cái trứng gà.
Về phần thịt dê Cố Trường An gửi về, Cao Tú Lan sống chết không chịu lấy ra.
Thịt em rể gửi về cho em gái của anh ta ăn, anh ta lại dùng để kết hôn, có thấy mất mặt không?
Lúc Tô Thanh Hòa đang bận rộn trong phòng, Tô Ái Đảng được hai người anh trai hộ tống xuống dưới đón vợ.
Hai nhà đều ở trong một đội, cách nhau không xa. Tô Ái Đảng mặc quần áo mới do Tô Thanh Hòa làm, sống lưng ưỡn thẳng tắp, vô cùng phấn chấn, trên mặt là nụ cười vui sướng.
Thấy con trai như vậy, Cao Tú Lan tức tới nghiến răng. Đều là lũ vô ơn cưới vợ là quên mẹ!
Tô Ái Đảng vừa ra ngoài, bác trai Cao Phúc Sinh dẫn theo vợ, còn có con của bọn họ Cao Kiến Vĩ cũng tới.
Một nhà ba người, hai cha con đều cười tươi như hoa, chỉ có chị dâu cả là mặt mày bình tĩnh.
Cao Tú Lan không nhìn nổi chị dâu mình như vậy, trực tiếp đi qua nói chuyện với Cao Phúc Sinh: “Anh cả, sao bây giờ anh mới đến, vừa rồi Ái Đảng nhà em còn nhắc mãi đấy, bảo là bác cả như anh giống như cha ruột của nó vậy. Nếu anh không đến thì nó không muốn lấy vợ. Em phải khuyên can mãi thì nó mới chịu ra ngoài đón người đi.”
Nghe thấy Cao Tú Lan nói vậy, ý thức trách nhiệm của Cao Phúc Sinh thoáng cái tăng vọt. Ông ta nhớ tới lời mẹ mình nói, ba đứa cháu ngoại trai này không có cha ruột, vì vậy người bác như ông ta chính là cha ruột của bọn họ, sau này bọn nó đều phải hiếu thảo với bác cả là ông ta.
Ông ta áy náy nói: “Sáng sớm anh phải đến hợp tác xã mua bán một chuyến. Không phải ư, mang một ít bánh kiều mạch tới cho các em, tuy không bằng bánh ngọt Thanh Miêu Nhi mang tới lần trước nhưng ít nhiều gì cũng có thể dùng để chiêu đãi mọi người.”
“Ôi anh cả, anh khách sáo quá rồi.” Cao Tú vừa khách sáo nói, vừa liên tục nhận lấy đồ: “Mau vào nhà ngồi đi, anh chính là bác cả đấy. Kiến Vĩ cũng vậy nữa, lần sau có lẽ sẽ đến lượt Kiến Vĩ rồi. Nhìn chuyện cưới vợ nhiều vào.”
Cao Kiến Vĩ xấu hổ tới mặt mày đỏ bừng.
Tô Thanh Hòa đã nghe thấy động tĩnh từ lâu, pha ba bát nước đường đỏ nóng hổi trong nhà bếp, sau đó dùng đĩa bê ra: “Bác cả, bác gái, anh Kiến Vĩ, uống chút nước đường đi.”
“Xem Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta tốt với bác cả chưa kìa. Người bình thường tới bọn em không cho nước đường đỏ đâu. Cái này quý biết bao nhiêu.” Cao Tú Lan vẻ mặt kích động nói.
Cao Phúc Sinh nghe vậy trong lòng cảm động: “Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta rất biết thương người.”
“Bác cả tốt với cháu, cháu tốt lại với bác cả là chuyện đương nhiên.” Cô thật lòng biết ơn bác cả, nếu không có bác cả thì sao cô có thể quen được đối tượng tốt như Trường An chứ. Bác cả cũng giống với mẹ, đều thật lòng tốt với cô.
Đang nói chuyện, Cao Tú Hồng và Cao Tú Cúc đã tới, hai người đều dẫn theo một cô bé năm sáu tuổi.
Cao Tú Hồng mang theo hai lạng bột mì và hai lạng hạt cao lương. Cao Tú Cúc cũng y như vậy.
Cao Tú Lan nhìn đồ, Tô Thanh Hòa ở bên cạnh cười nói: “Bác cả, bác hai, hai người khách sáo quá rồi. Ngồi chơi trước đi, cháu đi rót cho hai người chén nước.”
Sau đó cô nói với Cao Tú Lan: “Mẹ ơi, trong nồi đang nấu đồ, mẹ đi xem giúp con nhé.”
Cao Tú Lan vừa định nói gì đó, nghe con gái bảo vậy thì không để ý nữa, lập tức chạy như điên vào bếp xem nồi thịt.
Bà ấy vừa mới vào bếp thì Tô Thanh Hòa đã bưng nước đường đỏ ra, tới nhà trên thì đưa cho Cao Tú Hồng và Cao Tú Cúc: “Mẹ cháu nói bác cả và bác hai thích ăn ngọt, bảo cháu bỏ nhiều đường.” Quanh năm suốt tháng trong miệng không có mùi vị gì, thời buổi này không ai là không thích ăn ngọt.
Cao Tú Hồng nghe xong trong lòng đau xót, em ba còn nhớ khi bé bà ta thích ăn kẹo: “Trước kia mẹ cháu cũng thích ăn kẹo, kẹo bác giấu đều bị nó len lén ăn hết, còn bảo là chuột ăn.”
Cao Tú Cúc uống một ngụm nước đường đỏ, tâm trạng cũng tốt hơn: “Bảo chuột trộm còn đỡ, nó còn nói là em trộm. Nếu không phải sau này răng nó bị sâu, đau tới khóc thì không biết thế nào.”
Nhắc tới chuyện mấy chục năm trước, hai chị em đều cảm giác như trở về khi còn bé. Lúc ấy tuy rằng không ăn được bao nhiêu, mấy chị em trong nhà cãi nhau ầm ĩ nhưng còn có cha mẹ thương yêu, cuộc sống tốt hơn hiện tại rất nhiều. Nào đâu giống như bây giờ, còn phải lo toan khẩu phần lương thực cả một nhà.