Chương 202: Đáp lễ 1
Cố Trường An càng trừng to mắt. Tại sao ai cũng cho là anh thích chiến tranh chứ! Rõ ràng là anh yêu hòa bình!
Muốn về nhà quá, thật là nhớ Thanh Miêu Nhi, cũng chỉ có Thanh Miêu Nhi hiểu anh nhất...
“Đúng rồi Cố Trường An, hôm qua cậu có bưu phẩm gửi tới, còn có một phong thư. Cậu đợi tí nữa tới phòng làm việc của tôi lấy đi.” Đại đội trưởng Cát cười nói.
Vừa làm nhiệm vụ trở về có thể nhận được đồ người nhà gửi tới, đối với chiến sĩ mà nói cũng là một loại cổ vũ. Vì bảo vệ người nhà, càng thêm anh dũng!
Cố Trường An nghe thấy tin tức này, trái tim thoáng cái đập loạn. Ai gửi? Không thể nào là người trong nhà được, cha đã nói nếu ai gửi đồ nuôi anh thì phải cắt đứt quan hệ với ông... Thật là một ông già nhẫn tâm mà.
Anh lại nhớ tới một người, đôi mắt sáng lên, có phải là Thanh Miêu Nhi không?
Cố Trường An mang theo cảm xúc mong đợi, vừa mới tan họp đã nhanh chóng đi theo sau mông đại đội trưởng Cát tới phòng làm việc nhận thư và gói đồ. Nhìn thấy quả nhiên là thư của Tô Thanh Hòa, anh kích động đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Cố Trường An nhanh chóng mang theo đồ chạy về ký túc xá.
Anh ngửi thấy rồi, trong gói là đồ ăn, đồ ăn cực kỳ thơm!
Trở lại ký túc xá, anh do dự giữa thư và gói đồ một lát, sau đó cuối cùng vẫn nuốt một ngụm nước bọt bắt đầu mở thư.
Sau khi lẳng lặng đọc thư xong, mắt Cố Trường An đỏ bừng. Thanh Miêu Nhi thật tốt với anh, không giống người khác chỉ biết kêu anh cố gắng luyện tập, cô kêu anh phải ăn uống thật tốt, kêu anh chăm sóc bản thân.
Cố Trường An hít vào một hơi, sau đó bắt đầu mở đồ. Vừa mở ra anh đã thấy thịt khô và cá khô đựng trong túi giấy, mùi thơm đập vào mũi, không cần ăn cũng gợi ra nước miếng của anh.
Anh lấy một miếng bỏ vào miệng, thịt khô thơm ngào ngạt khiến cả người anh thoải mái, tâm trạng thả lỏng.
Nhai nhai, nước mắt lập tức không nhịn được ứa ra.
Hu hu hu... nhiều thịt cá như vậy, cũng không biết Thanh Miêu Nhi tiết kiệm bao lâu mới có. Nhất định cô không nỡ ăn, tất cả đều để dành. Sao cô lại tốt như vậy chứ?!
…
Cố Trường An lau nước mắt tiếp tục cầm cá khô và thịt khô Thanh Miêu Nhi cho anh nhét vào miệng. Anh cảm thấy cái này là do Thanh Miêu Nhi tự làm, anh chưa từng ăn thứ như vậy, sao có thể là Thanh Miêu Nhi mua chứ.
Thanh Miêu Nhi thật sự cái gì cũng biết. Nấu cơm ngon, còn biết làm thịt khô và cá khô nữa.
Sao anh có thể tìm được một người vợ tốt như Thanh Miêu Nhi.
Số thịt và cá này cũng không biết phải xài bao nhiêu tiền, mười đồng tiền anh cho, nhất định Thanh Miêu Nhi đã dùng để mua những thứ này hết rồi. Anh để lại cho Thanh Miêu Nhi tự mình dùng, kết quả cô lại không đành lòng tiêu mà đem mua đồ cho anh hết, còn vất vả làm cho anh những món này. Đống phiếu thịt này cũng không biết là tìm bao nhiêu người mua đi bán lại.
Vì anh mà vừa hao tâm tổn trí lại vừa phí tiền phí phiếu.
Cố Trường An cảm thấy Thanh Miêu Nhi đối với anh thật sự quá tốt, loại tốt này không giống với loại tốt của mẹ đối với anh. Loại tốt này chính anh cũng không nhận ra có gì đặc biệt. Nhưng anh biết, trong lòng trong mắt Thanh Miêu Nhi cũng chỉ có anh. Không đành lòng dùng tiền, không nỡ ăn thịt, đều gửi hết cho anh.
Hu hu...
Lúc Lão Dát Tử và những người khác tiến vào ký túc xá thì nhìn thấy Cố Trường An vừa ăn vừa khóc, lập tức ngơ người...
Thằng nhóc này, có bệnh gì vậy. Ăn mà còn khóc nữa.
Vừa ngửi một cái, ôi, thơm quá.
“Trường An, có phải cậu không thích ăn hay không. Không thích thì đừng lãng phí, tôi ăn giúp cậu.” Lão Dát Tử cười hì hì nói.
Cố Trường An nghe vậy lập tức ôm thịt của mình: “Không phải tôi không thích, đây là vợ tôi gửi cho tôi.”
Thấy Cố Trường An lúc này mới mười mấy tuổi đường hoàng nhắc tới vợ mình, Lão Dát Tử lập tức vui vẻ. Thảo nào lại khóc, thì ra là sướng tới phát rồ.
“Thằng nhóc cậu có bản lĩnh đấy, lần trước cậu nói không gửi tiền cho vợ cậu, vợ cậu còn gửi nhiều đồ cho cậu như vậy. Thế này là đặt cậu trong lòng rồi.”
“Chứ sao!” Khóe miệng Cố Trường An nhếch lên, cộng thêm đôi mắt đỏ đỏ, thoạt nhìn dù sao cũng hơi buồn cười.
Nhưng không ai chê cười anh, ngược lại bọn họ đều không ngừng hâm mộ. Bọn họ làm lính bên ngoài chỉ hi vọng có thể nhận được thư và đồ của người trong nhà. Cũng không phải thứ gì hiếm có, chỉ là hy vọng nhận được một phần tâm ý của người trong nhà, hy vọng được người trong nhà quan tâm và nhớ thương, khiến bọn họ dù sao cũng hơi an ủi.