Chương 203: Đáp lễ 2
Nhưng người nhà của bọn họ đa phần đều ở nông thôn, người nhà rất nhiều năm cũng không ra ngoài một lần, lại thêm không biết chữ, không biết gửi đồ như vậy. Hơn nữa trong nhà nghèo đến mức ăn còn không đủ no, làm sao có thể gửi cái gì cho bọn họ được, mỗi năm được một lần là tốt lắm rồi. Trong số bọn họ có người đã đi lính năm sáu năm cũng không về nhà một lần, đồng thời không liên lạc với người nhà, bây giờ cũng bị Cố Trường An khơi gợi nỗi nhớ người nhà.
Cố Trường An thấy dáng vẻ hâm mộ của mọi người thì đắc ý, lại có chút đồng tình. Anh nhớ tới lúc trước mình ăn dê nướng nguyên con, một miếng thịt cả đám người đều chia nhau ăn.
Anh đau lòng nhìn thịt khô và cá khô của mình. Cũng may Thanh Miêu Nhi làm cho anh rất nhiều. Vì vậy anh cầm túi thịt khô nói: “Mọi người cũng nếm thử đi, vợ tôi làm đó, tay nghề đặc biệt tốt! Người bình thường không biết làm đâu!”
Lão Dát Tử xua tay: “Cậu tự giữ lại ăn đi. Đồ tốt người nhà gửi tới, không biết chừng nào lại gửi nữa, cậu giữ lại mà ăn dần.” Đồ tốt như vậy, bọn họ cũng không dám ăn.
“Thanh Miêu Nhi của tôi sẽ gửi cho tôi tiếp!” Cố Trường An vẻ mặt chắc chắn nói, sau đó chia thịt khô cho bọn họ, mỗi người nhét một miếng: “Nếm thử đi.”
Anh muốn để tất cả mọi người đều biết điểm tốt của Thanh Miêu Nhi.
Miếng thịt khô lớn bằng ngón tay cái, mọi người cũng không đành lòng ăn sạch trong một phát mà cắn một ngụm nhỏ, càng nhấm nháp càng cảm thấy có hương vị.
“Trường An, vợ của cậu đúng là giỏi thật đó.” Lão Dát Tử than thở.
Lông mày của Cố Trường An nhướng cả lên: “Đúng vậy, cái gì cô ấy cũng biết hết, cả quần áo cũng biết làm, xe đạp cũng biết đi, cái gì cũng biết làm!”
Lão Dát Tử nói: “Còn rộng rãi nữa. Nhiều thịt khô như vậy tốn không ít tiền nhỉ. Cậu cũng không đưa tiền cho cô ấy, cô ấy còn làm những thứ này cho cậu. Thật sự là rất quan tâm đến cậu.”
Có thể nói lời này đã nói trúng tâm khảm của Cố Trường An. Lúc anh đi trên người vẫn còn hai mươi đồng, mình còn giữ lại mười đồng. Sớm biết vậy đã đưa hết cho Thanh Miêu Nhi rồi.
Thanh Miêu Nhi một lòng một dạ đối với anh, anh lại còn giữ lòng riêng, còn chừa tiền trên người, thật sự rất có lỗi với cô!
“Trợ cấp gửi về như thế nào, làm sao gửi tiền. Sau này tôi sẽ gửi hết tiền lương về cho vợ.” Cố Trường An vẻ mặt kiên định nói.
Lão Dát Tử cười nói: “Đúng là nên gửi về, thế mới đáng mặt đàn ông chứ. Không cần chúng ta tự mình đi gửi tiền, cậu đến hậu cần điền một mẫu đơn là được. Đến lúc đó bên kia sẽ trực tiếp gửi tiền cho cậu. Nhưng chính cậu không còn tiền dùng đấy. Trừ phi bình thường cậu lập nhiều công, nhận được tiền thưởng.”
Lập công nhận được tiền thưởng...
Anh không cần phải tiêu tiền, dù sao Thanh Miêu Nhi sẽ gửi đồ ăn cho anh.
Cất kỹ đồ xong, Cố Trường An lập tức đi tìm bộ phận hậu cần khai báo vào đơn, người nhận tiền sau này sẽ là đồng chí Tô Thanh Hòa, sau này tiền lương của anh cũng nộp lên.
Lúc viết tên Tô Thanh Hòa lên mẫu đơn, ngực Cố Trường An đột nhiên dâng lên cảm giác thành tựu không gì sánh kịp. Sau này mỗi tháng Thanh Miêu Nhi đều có thể nhận được tiền của anh rồi, sẽ đếm ngày nhớ tới anh.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, anh nhếch môi cười hì hì.
...
Tô Thanh Hòa đang làm quần áo cho mẹ Cố, mẹ Cố cho cô vải và bông, kêu cô sau Tết mặc áo bông mới. Sau đó, cô nhận được phần thưởng, cô lại làm cho mẹ cô một bộ quần áo mới. Bây giờ đã sang xuân, cô cũng muốn làm cho mẹ Cố một bộ quần áo mới.
Tô Thanh Hòa yên lặng tính thời gian, cảm thấy chắc những thứ kia cũng đã tới tay Cố Trường An rồi, vì vậy hỏi hệ thống: “Hệ thống, Trường An của chúng ta nhận được đồ chưa?”
“Đối tượng quân nhân đã nhận được đồ, rơi lệ đọc thư của ký chủ.”
Nghe thấy Cố Trường An vậy mà khóc, trong lòng Tô Thanh Hòa lại đau xót. Trường An một thân một mình ở ngoài, có lẽ cũng rất nhớ nhà.
Tuy rằng tính cách anh thành thục ổn trọng, nhưng dù sao cũng mới mười tám tuổi.
“Ký chủ, đối tượng quân nhân đã đưa ra yêu cầu, sau này tất cả tiền lương trực tiếp gửi cho kí chủ.”
Tô Thanh Hòa kinh ngạc hỏi: “Gửi hết cho tôi?”
Cô thật sự không ngờ rằng còn có chuyện này. Cô hi vọng sau này sau khi kết hôn, Trường An sẽ đưa hết tiền cho cô quản, để cô hưởng thụ cảm giác được người khác nuôi một chút.
Nhưng dù sao bây giờ bọn họ vẫn chưa chính thức lấy giấy kết hôn, Trường An vậy mà đã nộp tiền lương lên.
Xem ra trong lòng Trường An đã nhận định cô rồi, không cần cô mở miệng đã chủ động nộp tiền lương lên, để cô quản.
Cô đã sớm biết Trường An là một người thực tế và có trách nhiệm như vậy mà. Tuy rằng tuổi của anh không lớn lắm, nhưng suy nghĩ chững chạc, biết chịu trách nhiệm với gia đình, chịu trách nhiệm với người mình yêu!
“Hệ thống, mùi vị tình yêu thật tốt đẹp... Ừ, FA vạn năm như mi không hiểu đâu... Ha ha ha ha...”