Chương 209: Mâu thuẫn 2
Mẹ Điền tức đỏ mắt: “Các người chờ đó, đợi tôi dẫn hai con dâu của mình đến!”
Cao Tú Lan chép miệng nói: “Cứ dẫn đến, để chúng nó dạy dỗ con gái bà, chị dâu nên hầu hạ em chồng. Chớ mơ tưởng em chồng giặt áo quần nấu cơm hầu hạ nó.”
Mẹ Điền lại vỗ ngực mình, Điền Tiểu Mai nhìn mẹ mình như vậy rất đau lòng: “Mẹ ơi, mẹ cứ về trước đi, giữa trưa con về thăm mẹ.”
Cao Tú Lan nghiêng đầu nói: “Trở về như thế cũng tốt, dù sao chẳng muốn ở nhà chồng làm việc, thì cứ về nhà mẹ đẻ nghỉ ngơi nhiều một chút, để chị dâu hầu hạ cô mấy ngày.”
Điền Tiểu Mai: “…”
“Mẹ à, có chuyện gì vậy, sáng ra đã cãi vã là thế nào?” Tô Thanh Hòa mơ mơ màng màng mặc áo quần bước ra.
Tối hôm qua cô may áo quần cho mẹ chồng, làm một lúc đến khuya mới đi ngủ. Lúc này còn chưa tỉnh ngủ đã nghe thấy ồn ào, khiến cô tưởng là đánh nhau, thế là không nghĩ nhiều mà chạy ra.
Mẹ Điền nhìn dáng vẻ của Tô Thanh Hòa thì lại càng tức giận hơn. Con gái của mình sáng sớm đã phải dậy nấu cơm cho cả nhà ăn, thế mà con gái của Cao Tú Lan vẫn còn chưa ngủ dậy.
Đều là con gái, sao cứ phải đối xử phân biệt chứ?
Bà ta không nhịn được cơn giận, cũng không tìm hai đứa con dâu đến cãi nhau nữa, trực tiếp lôi con gái sải bước đi: “Đi về nhà, không ở đây hầu hạ người khác!”
Tô Ái Đảng thấy vợ mình sắp đi, nhanh chóng bước đến nói: “Mẹ sao vậy, dẫn Tiểu Mai về nhà làm gì?”
Mẹ Điền thấy con rể ngăn lại, thế là bạo gan, lập tức nói: “Tôi không dẫn nó về, chẳng lẽ để nó cho mẹ cậu bắt nạt? Cậu nói đi, cậu sống với Tiểu Mai, hay sống với mẹ cậu.”
Tô Ái Đảng sững sờ, lời này còn phải hỏi sao? “Mẹ à, mấy năm nay con đều sống với mẹ con. Không thể nào cưới vợ một cái là không cần mẹ con được. Đó chẳng phải bị người ta đâm cột sống ư. Hai anh vợ của con đâu có làm như vậy.”
“…” Mẹ Điền bị anh ta làm nghẹn lời, không phản bác được. Ngây người nhìn con rể ba giây, sau đó lập tức kéo con gái của mình đi.
Nhất định phải đi, ở lại nữa sẽ bị tức chết mất!
Thấy mẹ vợ kiên trì như vậy, Tô Ái Đảng cũng không ngăn nữa, hét lên: “Tiểu Mai ơi, em nhớ về sớm một chút đó.”
Mẹ Điền nghe thấy thế thì thiếu chút nữa là ngã sấp xuống. Nói vậy là không định đi đón vợ về! Sao bà ta lại tìm một thằng con rể thất đức như thế chứ!
Mẹ Điền và Điền Tiểu Mai đi, người nhà họ Tô đều vào trong ăn cơm. Dù sao nên làm gì thì làm đó.
Ngay cả Tô Ái Đảng cũng vào ăn cơm, chuẩn bị đi làm việc.
Lúc này Tô Thanh Hòa đã tỉnh ngủ, lo lắng hỏi: “Chuyện này không sao chứ, có cần anh con đi đón không?” Hình như vợ tức giận bỏ về nhà mẹ đẻ, đều muốn chồng đi đón mới vui lòng trở về.
Cao Tú Lan đáp: “Cần gì phải làm thế, ai mà không về nhà mẹ đẻ chứ. Gần như vậy, sau này có nhiều cơ hội về đó, ai rảnh mà cứ đi đón cô ta. Đừng nuông chiều! Mẹ cô ta dẫn cô ta đi thì tự biết đường mà dẫn về. Đâu phải chúng ta đuổi.”
Những người khác cũng không cảm thấy có gì sai. Chẳng phải Điền Tiểu Mai mâu thuẫn với Ái Đảng mà bỏ về, cũng không phải mẹ chồng đuổi khỏi cửa. Chính mẹ cô ta dẫn cô ta về. Nếu đi đón, chẳng phải sẽ bị nhà ông Điền cưỡi lên đầu lên cổ ư.
Hiện tại chuyện này không phải là chuyện vợ chồng, mà là chuyện giữa hai nhà.
Điền Tiểu Mai mơ hồ bị mẹ mình dẫn về nhà mẹ đẻ, người vẫn chưa kịp phản ứng.
Bây giờ cô ta đến làm gì?
Cũng may chị dâu đã nấu cơm xong, thế là cô ta ăn bữa cơm với người trong nhà. Nhưng mà hai chị dâu trong nhà rất khó chịu.
Ở gần như thế, sao không chờ ăn ở nhà họ Tô xong rồi đến, cứ phải tới cướp miếng ăn với người trong nhà mới được à.
Đương nhiên, Điền Tiểu Mai còn chưa phát hiện ra sự biến hóa này. Trong ý thức của cô ta, đây là nhà cô ta. Chẳng có gì phải trăn trở.
Sau khi ăn xong, vừa đặt bát đũa xuống thì lập tức buông tay mặc kệ.
Mẹ Điền không để cô ta phải làm việc, lôi kéo cô ta nói: “Lần này con đừng trở về. Trừ khi Ái Đảng chia nhà ở riêng. Bây giờ hai đứa còn chưa sinh con, khẩu phần lương thực chắc chắn đủ cho các con ăn, không chừng còn dư nữa kìa. Sau này có con, mẹ ở gần như thế có thể giúp con. Chị dâu con cũng có thể giúp.”
Hai người chị dâu: “…”
Điền Tiểu Mai: “Mẹ à, thật ra không có gì cả đâu. Chỉ nấu cơm mà thôi. Hai người chị dâu của Ái Đảng đều làm như vậy. Mỗi ngày đều làm việc.”
Mẹ Điền nghe nói vậy, trừng mắt nhìn con gái nhà mình: “Lúc lấy chồng con nói thế nào, sẽ không để bản thân mình phải ăn thiệt thòi ở nhà chồng. Giờ thì thế nào?”