Chương 210: Tết nguyên tiêu 1
Điền Tiểu Mai nhớ lại suy nghĩ trước lúc lấy chồng, sau đó hoảng sợ phát hiện, hình như suy nghĩ của mình đã thay đổi từ lúc nào, quan trọng là ngay cả bản thân cô ta cũng không hay!
“Mẹ ơi, bây giờ suy nghĩ này của con không đúng sao?” Cô ta sốt sắng hỏi.
Mẹ Điền chắc chắn nói: “Đương nhiên không đúng! Dựa vào đâu con phải làm việc, nhà họ Tô nhiều người như vậy, làm gì phải đến lượt con phải hầu hạ cả nhà họ ăn cơm chứ? Con ra đồng kiếm công điểm, đâu phải ăn không ngồi rồi. sao mẹ chồng và cô em chồng kia của con không làm việc, con đừng làm, dù sao luôn có người làm mà.”
Điền Tiểu Mai nghe những lời này của mẹ mình, nghiêng đầu. Đúng vậy, cô ta đâu có ăn không ngồi rồi, cô ta cũng kiếm công điểm.
Chị dâu cả và chị dâu hai nhà họ Điền nghe lời này, giống như có điều suy nghĩ.
Màn đêm buông xuống Điền Tiểu Mai vẫn chưa về nhà họ Tô.
Ban đầu Tô Ái Đảng có chút không quen, dù sao mấy ngày này ân ái mặn nồng. Có điều rất nhanh, anh ta đã không có thời gian nghĩ đến những chuyện mặn nồng kia nữa, Tô Ái Đảng bị mẹ mình nhắc đi tìm trứng chim vào buổi tối.
Vì thế không ai đến nhà ông Điền đón người.
Mãi đến ngày hôm sau là tết nguyên tiêu, Điền Tiểu Mai vẫn chưa trở về. Tô Ái Đảng mệt mỏi một đêm nên không có sức để ý tới thứ khác, trực tiếp bắt đầu ra đồng làm việc kiếm công điểm.
Trong lòng Tô Thanh Hòa ngược lại thật sự lo lắng cho anh trai vừa mới kết hôn này của mình. Muốn cho anh của cô cầm trứng chim tìm được buổi tối đi dỗ vợ.
Nhưng thoáng cái cô đã không nghĩ đến nữa, bởi vì lúc Quách Trường Thắng từ công xã trở về đã tới đưa tin cho cô, bảo là bên nhà chồng cô gọi cô vào huyện thành ăn tết nguyên tiêu.
Sau khi Cao Tú Lan nghe tin, lập tức sửa soạn cho con gái mình một đống đồ, để cô mang đi nhà chồng lấy lòng.
Tô Thanh Hòa xách mười quả trứng gà, và một bộ áo quần mùa xuân vừa hoàn thành cho mẹ Cố rồi đạp xe đi lên huyện.
Trên huyện thành, tại nhà họ Cố.
Vì bây giờ là tết Nguyên Tiêu nên mọi người đều ở nhà nghỉ ngơi. Sáng sớm mẹ Cố đã bắt đầu nhớ nhung Tô Thanh Hòa. Mấy ngày tết bà chỉ ngóng trông người một nhà đoàn viên. Nhưng mà con thứ ba Trường An vẫn ở trong bộ đội không thể trở về. Cũng may có con dâu Thanh Miêu Nhi ở bên cạnh, cho nên bà nhanh chóng bảo phó huyện trưởng Cố gọi điện đến công xã đưa tin cho Thanh Miêu Nhi kêu cô đến đây đoàn tụ với gia đình.
Nhân tiện sắp xếp việc làm cho Thanh Miêu Nhi. Để Thanh Miêu Nhi thương lượng về chuyện dọn đến đây cho tiện đi làm.
Tô Thanh Hòa mới vừa gõ cửa, mẹ Cố đã phấn khích ra mở cửa.
Chị dâu cả và chị dâu thứ nhìn qua đều không muốn nói chuyện. Các cô cả ngày ở cạnh hầu hạ mẹ chồng, lại còn sinh con cho nhà họ Cố, lo liệu mọi thứ trong nhà nhiều năm như vậy, mà mẹ chồng nhìn hai người mắt như có gai. Vợ cậu ba mới một chân vào cửa mà đã coi như cục cưng bảo bối…
Mẹ Cố kéo Tô Thanh Hòa vào nhà. Vừa đóng cửa vừa nói: “Mau vào trong ngồi, mọi người đều ở nhà, chỉ thiếu con với Trường An thôi. Trường An không thể trở về, coi như con đến đại biểu cho Trường An.”
“Mẹ à, con nhận được tin tức là lập tức chạy nhanh tới luôn.” Tô Thanh Hòa cười, sau đó chào hỏi với mọi người: “Cha, anh cả anh hai, chị cả chị hai, Tiểu Lỗi Tiểu Lâm.”
Mọi người cười gật đầu đáp lại, phó huyện trưởng Cố nói: “Về sau cứ thường xuyên đến đây đi, mẹ nhớ con lắm đó.” Buổi tối bà cứ nhắc mãi làm ông ngủ không yên. Rồi bắt đầu lôi chuyện cũ ra, nói không nên đưa Trường An đi. Nếu không thì bây giờ hai vợ chồng con trai đã có thể ở chung một nhà rồi. Dù sao bây giờ ông vô cùng may mắn vì lúc trước đã nghe theo kiến nghị của hai đứa con dâu, tìm được một người vợ tốt cho thằng ba. Chứ không suốt ngày bà nhắc mãi, đúng là không chịu được.
Mẹ Cố kéo Tô Thanh Hòa đến chỗ sô pha, bảo cô ngồi xuống, rồi sai con dâu: “Hai đứa mau pha trà cho Thanh Miêu Nhi đi, lấy sữa bột nữa.” Sau đó nói với Tô Thanh Hòa: “Cha con đi chúc tết lão thủ trưởng được người ta tặng, mẹ vẫn luôn giữ kĩ chưa đụng vào đâu.”
Tô Thanh Hòa nhanh chóng xua tay nói: “Cha mẹ, cái này dùng để bồi bổ thân thể cho người lớn, con không uống đâu.”
“Sao có thể không uống chứ, nếu Trường An có ở nhà, mẹ sẽ cho Trường An uống. Nhưng thằng bé không ở nhà, con uống thay nó đi. Trong nhà có gì ngon, thằng bé đều không được ăn, còn phải ở bên ngoài chịu khổ.”
Tô Thanh Hòa gật đầu, Trường An rất khổ cực. Thời điểm tết nhất còn phải ở ngoài màn trời chiếu đất chấp hành nhiệm vụ.