Cảm ơn kim phiếu từ bạn Quehuong1511 và Nụnụ gửi tặng ^^
Chương 211: Tết nguyên tiêu 2
Thấy Tô Thanh Hòa cũng đồng ý với cách nói của mình, mẹ Cố vỗ tay cô: “Con phải ăn uống nhiều vào, trong lòng mẹ mới thoải mái.”
Chị dâu thứ thở dài mang một ly sữa bò cho Tô Thanh Hòa. Tô Thanh Hòa nhanh chóng nói cảm ơn rồi nhận lấy.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn uống sữa bò của Tô Thanh Hòa, mẹ Cố cảm giác như thấy được con trai đang uống sữa bò, trong lòng vô cùng thoải mái.
Tuy Trường An không được uống, nhưng nếu anh biết ở nhà vợ mình được ăn ngon uống tốt thì chắc chắn trong lòng sẽ rất vui vẻ.
“Sao con không đến đây sớm hơn, con đến đây sớm hơn, thì mỗi ngày mẹ sẽ cho con uống một ly, nuôi con đến trắng trẻo mập mạp.”
Tô Thanh Hòa: “…” Cô thật sự không muốn mập lên nữa, nếu mập lên, Trường An sẽ không bế cô được.
Cô đặt cái ly xuống, sau đó lấy trứng gà và quần áo từ trong sọt ra.
Thấy Tô Thanh Hòa lại mang đồ ra, mẹ Cố nói với vẻ mặt đau lòng. “Con mang nhiều đồ như vậy, anh chị con có ý kiến thì sao. Nhà mẹ không muốn gây trở ngại cho con, mẹ phải để mặt mũi cho con.”
“Không có việc gì đâu, anh chị con thương con lắm. Mọi người đều không có ý kiến gì.” Tô Thanh Hòa cười nói, sau đó cầm quần áo đưa cho mẹ Cố: “Con muốn đến thăm mẹ từ sớm, nhưng nghĩ đến quần áo chưa may xong nên con may xong rồi mới qua đây. Tối hôm qua mới may xong. Mẹ mặc thử xem.”
Mẹ Cố vừa nghe cô may quần áo cho mình thì nghĩ Thanh Miêu Nhi phải đẩy nhanh tốc độ mới xong. Còn chưa mặc quần áo, trong hốc mắt bà đã tràn đầy nước mắt. Run run môi nói: “Thanh Miêu Nhi của chúng ta… Thật tốt!”
Vừa nói chữ tốt xong, nước mắt đã rơi xuống.
Tô Thanh Hòa ngây ngẩn cả người. Sao mẹ lại khóc, ai da —— “Mẹ ơi, mẹ mau thử đi, mẹ cũng rất tốt với con, con hiếu thuận mẹ là chuyện đương nhiên. Mẹ đừng cảm động, đừng khóc. Đây là việc con cháu nên làm mà.”
Mẹ Cố nhanh chóng lau nước mắt đi thay quần áo. Sau đó rất nhanh đã đi ra với vẻ mặt tươi cười, giống như người vừa mới khóc không phải bà vậy.
“Thật là đẹp mắt. Tay nghề của Thanh Miêu Nhi giỏi quá.” Mẹ Cố khen: “Làm tốt hơn cả mấy người trong tiệm may vá, mấy người lão làng trong đó phải luyện tay mấy chục năm mới được như vậy, nhưng đâu đẹp bằng Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta.”
Tô Thanh Hòa vừa nghe đã cảm thấy áp lực đè nặng, khó trách sau khi kỹ năng may quần áo của cô lên tới cấp B rồi mà vẫn chưa thăng cấp được, người ta đã làm mấy chục năm…
Mẹ Cố sờ quần áo trên người mình, rồi nói với chồng: “Ông nhìn xem Thanh Miêu Nhi đối xử với tôi thật tốt. Còn biết may quần áo cho tôi nữa. Chưa có ai đối xử với tôi tốt như vậy đâu. Nhiều năm qua một đôi vớ cũng không có người may cho.”
Chị dâu cả và chị dâu thứ vẻ mặt cứng đờ. Trước giờ mẹ chồng không thiếu đồ mặc
Tô Thanh Hòa nhanh chóng nói: “Mẹ ơi, do con quá nhàn rỗi thôi. Có nhiều thời gian nên mới đi may quần áo.”
Mẹ Cố lại nghĩ tới chuyện việc làm của Tô Thanh Hòa: “Con không cần đi làm đâu. Cứ nhàn rỗi như vậy khá tốt. Mẹ với cha con cũng không tiêu bao nhiêu tiền, tiền lương của cha con cũng đủ cho các con sinh sống. Nếu không đủ thì để mấy anh em Trường Chính Trường Bình trợ cấp. Bọn nó đều có tiền đồ, giúp đỡ con một chút cũng được. Nếu Trường An không bị bọn nó đưa đi bộ đội thì bây giờ bọn nó cũng không phải trợ cấp cho con.”
“Mẹ à, thật sự không cần đâu, con thích tay làm hàm nhai…” Cô nói lời này xong thì chột dạ, nhưng không nói vậy thì không được. Cô không muốn anh chị Trường An nuôi mình. Ở nhà còn có thể nhờ anh ruột của mình, mà đây là nhà chồng không giống nhà mình được.
Nghe được Tô Thanh Hòa nói như vậy, mẹ Cố lại nhéo tay cô: “Mẹ biết con là một người cần cù chăm chỉ. Không thích rảnh rỗi. Đi làm cũng được. Nếu đổi ý không muốn làm nữa thì về nghỉ ngơi. Mẹ nuôi con.” Bà quay đầu nói với Cố Trường Bình: “Con nói chuyện việc làm với Thanh Miêu Nhi đi.”
Thấy mẹ phân phó, Cố Trường Bình lập tức nói: “Chuyện đó đã bàn xong rồi. Trước mắt em ấy là nhân viên tạm thời, đến hỗ trợ trong nhà ăn. Thật ra việc trong phòng bếp đã đủ người làm rồi, em chỉ cần thu phiếu và thu tiền là được.”
Công việc này nghe có vẻ thật nhẹ nhàng, thế nhưng có chút mất mát, không thể làm đầu bếp sao. “Anh hai, em có cơ hội nấu cơm không?”
Cố Trường Bình cảm thấy vợ cậu ba đúng là chăm chỉ: “Chuyện này… Nếu đầu bếp không có trong bếp thì có thể phụ một chút. Nhưng anh thấy em không cần làm đâu, làm đầu bếp rất mệt, em cứ thu tiền và phiếu là được rồi.”