Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 214 - Chương 214 - Về Nhà 2

Chương 214 - Về nhà 2
Chương 214 - Về nhà 2

Chương 214: Về nhà 2

Tô Thanh Hòa: “… Mẹ à, mẹ đừng mắng nữa, mẹ bác ấy là bà ngoại con…”

Cao Tú Lan: “…” Sao mình lại xui xẻo như vậy chứ, cùng một mẹ với Cao Tú Cúc. Thật là xui xẻo!

Chia đồ ăn cho cả nhà xong, bà ấy nói với Tô Ái Đảng: “Có phải con cũng muốn mẹ và em út hầu hạ cả gia đình không? Mẹ nói cho con biết, nếu con có suy nghĩ này thì cút khỏi nhà họ Tô, đến nhà họ Điền ở rể đi. Mẹ có hai đứa con trai hiếu thảo, không trông cậy vào mày!”

Khuôn mặt Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa hiện lên vẻ thành tựu, hai người cảm thấy vinh dự.

Họ chính là con trai được mẹ dựa vào đấy!

Tô Ái Đảng cảm thấy trái tim mình như bị mẹ chọc vào, oan ức muốn khóc: “Mẹ à, con thật sự không có suy nghĩ đó đâu. Con hầu hạ mọi người cũng được, sao con lại muốn mẹ hầu hạ chứ. Nếu Tiểu Mai thật sự có suy nghĩ đó thì con cũng không đồng ý!”

Tô Thanh Hòa: “… Mẹ ơi, chúng ta ăn cơm đi được không?” Cô không muốn thấy anh ba tủi thân phát khóc.

Lúc này Cao Tú Lan mới dừng lại, buồn bực cúi đầu ăn cơm.

Lúc nhà nhà trong thôn đều đang ăn cơm, trong phòng bếp nhà họ Điền mới bốc lên khói bếp.

Mẹ Điền đảo bột bắp trong nồi với vẻ mặt khó coi, sau đó đổ nước vào. “Tôi đã tạo cái nghiệt gì chứ, có hai đứa con dâu trong nhà mà ngay cả một miếng cơm nóng hổi cũng không ăn được!”

Bà ta cố ý lớn tiếng nói ra ngoài. Kết quả không có chút động tĩnh nào. Chỉ có con gái đi vào trong phòng bếp: “Mẹ ơi, anh chị làm sao vậy?”

“Ai biết chúng nó phát bệnh gì chứ, đứa nào cũng vào phòng nằm, nói là không thoải mái, không làm việc nhà được. Lúc nãy đi làm ruộng vẫn còn tốt. Bây giờ lại phát bệnh cùng nhau!”

Mẹ Điền tức đến nỗi mặt đỏ lên. Bà ta tự nhận mình đối xử với con dâu rất không tồi. Con dâu nhà người ta đều ăn ít hơn con trai, nhưng vào năm mất mùa bà ta cũng không bỏ đói con dâu, mọi người đều ăn như nhau. Con dâu sinh con gái, bà ta cũng không hé răng một tiếng. Bình thường cũng rất ít mắng con dâu, kết quả hai đứa con dâu đều trả ơn bà ta như vậy, thấy bà ta hiền nên cho rằng bà ta dễ bắt nạt sao!

Điền Tiểu Mai nhìn mẹ mình bị chọc tức thành như vậy, xoay người đi ra ngoài tìm hai người anh trai.

Điền Bảo Gia và Điền Vệ Quốc đang ở trong phòng, nghe thấy em gái mình gọi thì chạy nhanh ra, anh cả Điền hỏi: “Sao thế?”

“Mẹ đang tức lắm đấy, rốt cuộc hai chị bị sao vậy, sao không nấu cơm?” Điền Tiểu Mai hỏi. Trước kia lúc cô ta sống trong nhà, hai chị dâu đều làm khá tốt, chưa bao giờ có tình huống như vậy.

Điền Bảo Gia quay đầu lại nhìn về phía phòng mình: “Chị em nói đi làm ruộng về mệt, nên muốn nghỉ ngơi. Để chị hai làm.”

Điền Vệ Quốc vừa nghe thì lập tức nói: “Chị hai của em cũng mệt, muốn để chị cả làm, ngày mai cô ấy hết mệt thì sẽ làm.”

Điền Tiểu Mai: “…”

Tình huống gì đây?

Hai anh em đều là người sợ vợ, nói xong thì đi vào trong phòng. Điền Bảo Gia nói với vợ: “Em ấy nói mẹ đang tức giận, nếu em không ra thì có phải không tốt lắm không?”

Chị dâu cả Điền đang uống nước đường, nghe được lời này, khóe miệng giương lên: “Có gì mà không tốt chứ, dù sao em không nấu cơm thì sẽ có người khác nấu thôi. Tóm lại cũng không thể để cả nhà đói bụng được. Bảo vợ cậu hai làm đi, em vào nhà này trước cô ta, em làm nhiều việc cho nhà họ Điền này hơn cô ta.”

Điền Bảo Gia cảm thấy lời này rất có lý, vợ nên nghỉ ngơi.

Trong phòng đối diện, Điền Vệ Quốc cũng đang khuyên vợ mình ra ngoài nấu cơm cho mẹ đỡ tức giận. Chị dâu hai Điền đang cắn hạt dưa, nghe được lời này bèn nói: “Sợ gì chứ, còn có chị cả mà, không phải chị dâu cả nhà ai cũng làm việc nhiều sao. Dù sao em không làm thì chị ấy cũng phải làm. Nói chung là không thể nhịn đói đúng không?”

Điền Vệ Quốc không còn lời gì để nói. Dù sao so với chị cả, đương nhiên anh ta sẽ không chút do dự che chở cho vợ mình.

Cuối cùng mẹ Điền là người nấu ăn, sau đó bưng lên bàn gọi mọi người ra ăn, lúc này đám con trai con dâu mới đi ra ăn cơm.

Mẹ Điền nhìn hai đứa con dâu rất có tinh thần đi ra ăn cơm, tức đến nỗi đập bàn, làm mấy đứa cháu trai cháu gái giật cả mình.

Chị dâu cả Điền nói: “Mẹ làm gì vậy, làm mấy đứa nhỏ sợ kìa.”

Mẹ Điền giận dữ hét: “Còn biết nhớ đến bọn nhỏ sao, sao lúc nãy không nhớ đến bọn nhỏ chưa cơm ăn đi, vừa đi về đã trốn trong phòng nghỉ ngơi chờ người ta hầu hạ, có con dâu nhà ai thoải mái như tụi bây không.”

Bình Luận (0)
Comment