Chương 215: Về nhà 3
Chị dâu cả Điền chỉ vào chị dâu hai Điền nói: “Không phải em ấy có thể nấu cơm sao, con không thoải mái muốn nghỉ ngơi một lát cũng không được.”
Chị dâu hai Điền lập tức đáp lại một câu: “Em cũng thấy không thoải mái, chị là chị cả, vốn dĩ nên quan tâm đến mọi người trong gia đình.”
Mẹ Điền vỗ mạnh lên bàn: “Làm cái gì vậy, học thói lười biếng ở đâu thế, còn đổ thừa cho nhau nữa. Sao không thấy tụi bây tranh nhau làm việc bao giờ vậy, trên đời này có người vợ như tụi bây sao?”
“… Không phải cô út cũng làm vợ sao?” Chị dâu cả Điền sâu xa nói.
“Chính mẹ còn dạy cô út, không cần làm việc, luôn có người làm cho…” Chị dâu hai Điền bỏ thêm một câu.
Mẹ Điền và Điền Tiểu Mai như sét đánh ngang tai.
Chị dâu cả Điền nói: “Với lại cô út ở nhà thì giúp đỡ một chút không được sao?”
Mẹ Điền tức đến run người: “Con bé phải làm ruộng!”
Chị dâu cả Điền nhìn cô em chồng: “Nhưng chẳng phải cô út cũng ăn ở nhà này sao, bây giờ cũng nên làm việc phụ giúp chúng con chứ?”
Chị dâu hai Điền lập tức gật đầu: “Đúng vậy, con thấy con gái nhà họ Tô mang đồ từ nhà chồng về nhà mẹ đẻ rất nhiều lần. Mà cô út chẳng lấy về cho nhà mình thứ gì.”
Điền Tiểu Mai mím môi chịu đựng, nghe được lời này, cuối cùng không nín được, oa một tiếng bật khóc… Cô ta nên về nhà chồng thôi!
…
Buổi chiều Tô Thanh Hòa thấy chị dâu ba đi cùng mọi người nhà họ Tô tan làm về nhà. Vẻ mặt anh ba cũng khá vui vẻ. Trông dáng vẻ hai vợ chồng không giống như đang xảy ra mâu thuẫn.
Cao Tú Lan nhìn con dâu thứ ba quay về cũng không nói gì, đối với bà ấy mà nói, cô ta về nhà mẹ đẻ ở cũng là một chuyện tốt. Công điểm còn ghi ở nhà chồng, người chạy đến nhà mẹ đẻ ăn cơm thì quá tốt.
(Công điểm: điểm tính công lao động của xã viên hợp tác xã nông nghiệp trước đây.)
Không cần sai bảo, Điền Tiểu Mai đã nhanh chóng đi làm cơm tối. Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa cũng ở trong phòng bếp hỗ trợ.
Nhìn Điền Tiểu Mai đã trở lại, Lâm Thục Hồng nói: “Tiểu Mai à, em đừng suy nghĩ như lúc trước. Làm chị dâu không giống như em chồng. Từ nhỏ ai mà không được nuông chiều chứ?”
Điền Tiểu Mai mím môi gật đầu.
Làm vợ thì phải làm việc, nếu không sẽ ầm ĩ như hai chị dâu của cô ta ở nhà, làm mẹ cô ta tức giận.
Lúc trước cô ta quá không hiểu chuyện, sao có thể nói như vậy với mẹ chồng và em chồng chứ. Vậy mà cô ta lại làm ra chuyện quá đáng như chị dâu của mình. Hu hu…
Tô Thanh Hòa dọn đến sống trên huyện, về sau chỉ có thể về vào mỗi cuối tuần.
Cô và Cao Tú Lan sắp xếp mấy bộ quần áo mang đi để có đồ tắm giặt, những thứ khác tạm thời chưa cần ngay. Để sau mỗi lần nghỉ về rồi từ từ mang đi.
Nghĩ đến chuyện con gái phải xa nhà, Cao Tú Lan đau lòng, chóp mũi ửng đỏ: “Thanh Miêu Nhi, được nghỉ con nhớ về đấy nhé.”
“Mẹ ơi con biết rồi ạ.” Tô Thanh Hòa gật đầu đáp lời. Cô cũng không yên tâm về mẹ lắm đâu, không phải lo mẹ cô bị người ta bắt nạt, đoán chừng cũng chả ai bắt nạt được mẹ cô, cô lo lúc mình không ở bên cạnh mẹ, bà ấy lại kết thù với ai đó.
Chẳng tự nhiên mà cô lo như vậy, mẹ cô có hiềm khích với nhiều người lắm, tuổi này rồi mà vẫn sợ chưa đủ ầm ĩ. “Mẹ ơi, con không ở nhà, mẹ ít nói mấy chị dâu lại đi nhé. Giờ các chị ấy đều chăm chỉ làm việc, sống yên bình từng ngày là vui rồi, mẹ đừng để ý quá. Con muốn người một nhà chúng ta sống hòa thuận với nhau.”
Cao Tú Lan nhếch miệng nói: “Không nói không được, quay đi một cái là đã bảo mẹ làm khó bọn nó, xúi anh con bỏ mặc mẹ. Bây giờ mẹ chồng không nghiêm con dâu nào chịu nghe lời?”
“Mẹ à, nếu anh con bỏ mặc mẹ thì còn có con quan tâm mẹ. Các anh con cũng không phải người vô ơn bội nghĩa đâu, bao nhiêu năm qua vẫn luôn hiếu thuận với mẹ, đối xử với con cũng rất tốt. Hơn nữa, mẹ còn có cha con mà, mẹ là người có chỗ dựa vững chắc, bọn họ không quan tâm mẹ cũng tốt thôi, chúng ta sống cuộc sống của mình, ăn uống thoải mái không lo nghĩ.”
Lời này đánh trúng tâm lý Cao Tú Lan, bà vừa vui vẻ lại hài lòng, nói cũng đúng, bà còn có Đại Căn cơ mà.
“Đến lúc con lên huyện, cha con mà có gửi đồ về mẹ chuyển hết lên cho con.” Cao Tú Lan hãnh diện nói.
Niềm kiêu hãnh này khác với dựa vào việc áp chế con trai để nắm trong tay vật tư cả nhà. Đó là sự tự hào phát ra từ nội tâm.
Tô Thanh Hòa nhìn mẹ, cười ôm lấy bà: “Mẹ ơi, con có công việc, về sau có thể nuôi mẹ rồi.”