Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 216 - Chương 216 - Chuyển Đến Huyện Thành

Chương 216 - Chuyển đến huyện thành
Chương 216 - Chuyển đến huyện thành

Chương 216: Chuyển đến huyện thành

Cao Tú Lan cười tít mắt, tất nhiên bà sẽ không để con gái nuôi, bằng không con gái sao có thể ngẩng mặt ở nhà chồng được, nhưng lời này của con khiến bà cảm thấy ấm lòng. Con gái bà quả nhiên là có hiếu nhất nhà. Tri kỷ biết bao nhiêu. Mấy thằng con trai bà sẽ không nói được như thế. Kiểu gì cũng phải để bà cạnh khóe mới nặn ra được mấy lời có lương tâm.

Sáng sớm hôm sau, Tô Thanh Hòa đạp xe lên huyện làm việc. Bởi vì không mang nhiều đồ cho nên không cần người đưa đi, tự mình đạp xe là được rồi.

Cao Tú Lan cầm tay con gái một lúc lâu không nói gì, có điều nghĩ đến con gái bảo mấy ngày rồi về, bà đành ép nước mắt chảy ngược vào trong.

“Nhà chồng mà gây khó dễ quay về đây nói với mẹ.” Cao Tú Lan dặn dò.

“Vâng mẹ, mẹ ơi con phải đi rồi. Còn đến quán cơm làm nữa.”

Trước khi đi cô vẫy tay với mọi người: “Mẹ, anh, chị dâu. Đại Nha Nhị Nha Tam Nha, Đại Bảo Nhị Bảo, mọi người về đi, không cần tiễn con. Con cũng đâu đi xa nhà, còn trở về mà. Đợi cuối tuần, con mang đồ ăn ngon về cho mọi người, quán cơm Quốc Doanh có thịt ngon rau ngọt, nhiều đồ ăn ngon lắm!”

Bọn nhỏ nghe mà chảy nước miếng.

Tam Nha hét với theo: “Cô ơi, cô thường xuyên về nhé.”

Những đứa nhỏ khác gọi: “Cô thường xuyên về thăm nhà nhé.”

“Nhất trí.” Tô Thanh Hòa cười đạp xe đi.

Phía sau người nhà họ Tô đứng thành một hàng nhìn theo cô, vẻ mặt như thể tim bị khoét rỗng…

Tô Thanh Hòa đi, vui nhất là Điền Tiểu Mai, những người khác không mấy vui vẻ.

Cao Tú Lan với ba người anh không nỡ xa con gái, xa em. Còn bọn trẻ biết cô đi rồi, về sau không ai cho mấy đứa đồ ăn vặt, không ai dạy hai nhóc viết chữ…

Ngay cả Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa cũng là bộ dạng không vui.

Điền Tiểu Mai lén lút quan sát dáng vẻ một nhà này, sau đó cũng lộ ra vẻ mặt buồn thương.

Tiễn Tô Thanh Hòa xong, người phải đi làm đều đi làm, Điền Tiểu Mai thấy Đinh Quế Hoa và Lâm Thục Hồng rầu rĩ bèn khuyên nhủ: “Em chồng sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, phải tập cho quen thôi. Không có nhà ai em chồng lại ở nhà mãi cả. Chẳng phải là em không vừa mắt em ấy, mà là hiểu rõ điều này. Chị dâu em chỉ mong sao em không ở nhà.” Cô ta nói lời này với vẻ ấm ức. Cùng là em chồng, cô ta bị chị dâu không vừa mắt đẩy đi lấy chồng, về đây em chồng mình đi rồi, mấy người chị dâu này còn không nỡ… Rõ ràng là cô ta cần mẫn hơn có được không hả.

Đinh Quế Hoa thở dài: “Em có thể so với cô út nhà chúng ta sao. Cô út ở nhà không làm việc nhà, nhưng lại mang không ít đồ tốt về nhà, em ấy đi hay không đi, việc nhà này kiểu gì vẫn là chúng ta làm thôi, nhưng sau này không ai mang đồ tốt về nữa rồi. Hơn nữa lúc mẹ mắng, ít nhiều gì cô út còn giúp đỡ khuyên nhủ.”

Lâm Thục Hồng gật đầu. Nguyên nhân đúng là vậy.

Hiện giờ cô út đi rồi, cô ta mới cẩn thận suy nghĩ vấn đề này. Quả thật cô út ở nhà rất tốt, haizzz… Không phải chỉ là giặt thêm một bộ quần áo thôi ư, mệt có gì nhiều nhặn đâu!

“Hình như đúng là như vậy…” Điền Tiểu Mai lẳng lặng suy nghĩ, trong lòng bực bội nhận ra mình là người ngu ngốc nhất trong nhà này, vậy mà lại không vừa mắt em chồng nhàn nhã ở nhà. Em chồng tốt như vậy, không nên đi mới đúng!

Tô Thanh Hòa thong thả đạp xe đến huyện thành.

Mặc dù cô có hơi không nỡ, nhưng cũng muốn thoải mái ăn nhiều thịt.

Trước kia toàn mượn cớ lấy từ nhà chồng về. Ngay cả là lấy ra với danh nghĩa của Tô Đại Căn, cũng phải tìm cớ. Giờ có việc làm, về sau không cần viện cớ nữa. Quán ăn rất béo mở!

Cũng may làm việc không mệt lắm. So với Trường An, cuộc sống của cô dễ chịu hơn nhiều lắm. Hiện giờ mỗi ngày cô đều nhận được hai tinh tệ, bởi vì Trường An buổi trưa với buổi tối gia tăng huấn luyện. Nghĩ đã thấy mệt…

Đến nhà họ Cố, bọn họ bên này còn đang ăn sáng ở nhà chưa đi làm. Cố Trường Bình xin nghỉ, đích thân đưa Tô Thanh Hòa đến quán cơm Quốc Doanh.

Mẹ Cố vẫn không yên tâm muốn cùng đi theo.

“Mẹ ơi, mẹ không cần đi đâu, con đi với anh hai là được rồi.” Tô Thanh Hòa khuyên nhủ. Đi làm còn phải để người lớn đưa, dù sao cũng cảm thấy là lạ.

Mẹ Cố thở dài: “Lúc trước Trường An nhà ta đi bộ đội, mẹ không đi tiễn nó được, giờ vẫn cảm thấy bứt rứt trong lòng. Con cứ để mẹ đi đi, Thanh Miêu Nhi, bằng không mẹ ở nhà khó chịu lắm.”

Tô Thanh Hòa: “…” Trường An dưới hoàn cảnh này vẫn kiên trì chịu khổ lại có nghị lực vươn lên, thật siêu quá!

“Mẹ à, chỗ con làm gần lắm, lại thuận tiện nữa. Ngày đầu tiên đi làm, lại để người ta thấy con đưa mẹ đến, chắc chắn sẽ nghĩ con không được việc. Không tốt đâu mẹ ơi.” Tô Thanh Hòa khuyên nhủ.

Mẹ Cố nghĩ ngợi, bấy giờ mới đành thôi.

Bình Luận (0)
Comment