Chương 217: Đi làm 1
Trong huyện thành cũng chỉ có một quán cơm Quốc Doanh. Nơi này không quá lớn, với cảm nhận của Tô Thanh Hòa, thật ra thì không khác lắm so với quán ăn bình thường, đại sảnh phẳng rộng, đặt bàn tròn lớn. Trên bàn để ống trúc đựng đũa trang trí. Tiếp đó mặt tường khuất phía sau có một cái cửa sổ, chỗ đó là nơi mọi người lấy thức ăn.
Việc của Tô Thanh Hòa chính là ngồi ở trước ô cửa sổ này, lấy tiền và phiếu, chờ đầu bếp làm xong đồ ăn thì ở đó gọi to nhắc người ta lại đây bê đồ đi… Đúng vậy, bây giờ đến quán cơm ăn, đừng mong chờ phục vụ bưng qua cho anh. Thái độ tốt thì cho một khuôn mặt tươi cười là phục vụ tận tâm lắm rồi.
“Ồ, Trường Bình đến rồi hả, tôi đợi cậu lâu lắm rồi đấy.” Người đàn ông trung niên cười đi đến. Trông cũng xấp xỉ tuổi Cố Trường Bình cùng lắm thì hơn mấy tuổi.
Cố Trường Bình cười nói: “Em dâu em hôm nay mới đến đây, vừa mới đến em đưa ngay qua đây đấy.”
Sau đó nói với Tô Thanh Hòa: “Đây là chủ nhiệm Lưu, chủ quán cơm Quốc Doanh, chuyên quản việc thu mua nguyên liệu.”
Tô Thanh Hòa nhanh nhẹn chào: “Chào chủ nhiệm Lưu, tôi tên Tô Thanh Hòa. Tôi sẽ cố gắng làm thật tốt, vì nhân dân phục vụ!”
Chủ nhiệm Lưu nở nụ cười: “Tư tưởng giác ngộ của đồng chí Thanh Hòa rất cao.” Lại quay ra trêu Cố Trường Bình: “Không giống Trường An nhà các cậu tí nào.”
Tô Thanh Hòa nghe lời này nhất thời chột dạ, ôi, cô thật đúng là không giống Trường An, chủ nhiệm Lưu hẳn là sẽ không nhìn ra cô không mấy hăng hái với lao động nhỉ…
Cố Trường Bình hãnh diện nói: “Trường An nhà em bây giờ vào quân ngũ phấn đấu ghê lắm, đứng nhất nhì trong loạt tân binh, hiện giờ được chuyển sang bên đại đội tốt rồi.”
“Chà chà, về sau tương lai rộng mở đó nha. Tốt lắm tốt lắm, lúc trước cho đi bộ đội quả là sáng suốt.” Chủ nhiệm Lưu vui vẻ nói.
Tô Thanh Hòa nghĩ thầm, đưa đi bộ đội đúng là thật chính xác, không thì cô chẳng quen được Trường An, lại còn đính hôn nữa.
Chào hỏi xong, Cố Trường Bình phải đi làm, Tô Thanh Hòa được dẫn vào bếp gặp bếp trưởng.
Quán ăn Quốc Doanh có hai người phục vụ, đều là phục vụ chỗ cửa sổ. Bình thường lúc quán đông phụ giúp lẫn nhau một tay. Nhân viên chính thức là một thím, mọi người hay gọi thím Lý. Thím Lý tầm tuổi mẹ Cố, trông khoảng chưa đến năm mươi, khuôn mặt tròn tròn, dáng người mập mạp, toàn thân không chỗ nào không múp.
Có lẽ là bởi vì vậy mà thím Lý trông thấy Tô Thanh Hòa cảm thấy vô cùng duyên dáng: “Đứa nhỏ này lớn lên xinh xắn thật đấy, mắt tròn xoe, mặt mũm mĩm, vừa nhìn là biết có phúc. Nói đến mới thấy quá giống thím! Mập mạp không giống người ta.”
Tô Thanh Hòa: “…” Cô chỉ hơi mập thôi!
Đầu bếp là một bác trông cũng tròn giống hai người, mọi người gọi là đầu bếp Kiều, quen gọi bác Kiều. Khoảng hơn năm mươi tuổi, thích hút thuốc lá sợi. Lúc này rỗi việc, cầm điếu thuốc lá sợi qua đây trêu: “Này vừa nhìn là biết ngay làm ở quán ăn Quốc Doanh. Để người gầy qua đây đứng là đánh mất thể diện quán ăn Quốc Doanh chúng ta. Người quán ăn chúng ta nên tròn như vậy.”
Tô Thanh Hòa: “…” Thì ra béo còn có lợi ích này…
Ba người dáng mập mạp còn chưa nói chuyện được mấy câu, đã bị không khí hòa hợp đến kì lạ kéo lại với nhau.
Chủ nhiệm Lưu trông thấy tình huống này cạn lời không biết nói sao, chẳng qua lại nhẹ nhàng thở phào. Ông lo người cũ làm khó dễ người mới, đến khi đó lại không biết nói sao với Cố Trường Bình. Thế này thì tốt rồi.
May mà cô con dâu ba nhà họ Cố này lớn lên mập mạp.
Chủ nhiệm Lưu vừa đi, thím Lý đi ra đóng cửa chính lại.
Tô Thanh Hòa nói: “Hôm nay quán mình không mở cửa sao ạ?” Vậy cô ở trong này làm gì?
“Sao lại không làm chứ, rồi sẽ có việc mà cháu. Mấy thằng cha đấy mỗi ngày vừa tới giờ cơm một cái là đến. Buổi sáng mới ăn xong đi một tốp đấy. Bây giờ không đóng cửa, một lát nữa lại muốn tới đây ngồi ăn, trưa trật còn không được nghỉ ngơi yên tĩnh nữa. Bọn thím không rỗi hơi đi phục vụ đâu. Chưa đến giờ cơm mà đòi đến ăn cơm? Ai hầu hạ cho được, khôn vừa thôi!” Thím Lý nói như lẽ đương nhiên.
Tô Thanh Hòa nhớ đến những cửa hàng tiện lợi ngày phục vụ thức ăn 24/24.
Quán ăn Quốc Doanh trâu bò!
Ngày đầu tiên đi làm, Tô Thanh Hòa ngồi trước phòng bếp nói chuyện phiếm với thím Lý, bác Kiều ngồi bên cạnh hút thuốc đến trưa.
Tận đến lúc nghe một hồi âm thanh đang đang đang. Tiếng đồng hồ treo trong quán kêu lên.
Bác Kiều đứng lên, xẹt xẹt xẹt dụng cụ bắt đầu làm thức ăn. Chảo xẻng khua lia lịa như đánh trận.
Tô Thanh Hòa ngạc nhiên, vội vàng đứng lên: “Đến giờ làm rồi ạ?” Tuy cô biếng làm, nhưng cũng biết là người mới không thể lười biếng. Đến khi nào lão luyện rồi, mới có vốn liếng để mà làm biếng.