Chương 218: Đi làm 2
Thím Lý cười vỗ vai cô: “Sắp bát đũa ra đi cháu, chuẩn bị ăn cơm thôi. Ăn no mới làm được chứ.”
Tô Thanh Hòa nhìn đồng hồ trên tường, đã mười một rưỡi rồi. Đúng là nên ăn cơm thôi.
Cô lập tức đi rửa bát đũa.
Bác Kiều chẳng mấy chốc đã làm xong một bát thịt xào cải thảo, một nồi mì nấu với cải thìa. Cải thìa chính cống, xanh mướt. Nhìn mà mắt Tô Thanh Hòa sáng cả lên.
Lâu lắm rồi không ăn rau cải thìa. Cải thìa còn khó mua hơn thịt. Thịt còn có phiếu thịt. Nhưng rau cải không dễ tìm đâu.
Ba người sà vào ăn một tô lớn, ăn phình cả bụng lên.
Tô Thanh Hòa thấy hôm nay sống thật sung sướng mà. Nhìn đến thời gian, mười hai giờ rồi.
“Sao giờ còn chưa có ai đến ăn cơm thế ạ?”
Lâu thế rồi mà chưa thấy ai đến gõ cửa, hay là về nhà ăn cơm cả rồi?
Thím Lý chậm rãi đi ra mở cửa. Cửa chính mở ra. Một đám người bên ngoài ào ào xông vào, như kiểu chạy đua đến giành phần gạo ấy, nhanh chóng chiếm mấy bàn tròn.
Đại sảnh quán ăn vừa mới còn yên ắng như phép thuật biến nhoáng cái đầy ắp.
Tô Thanh Hòa sợ ngây người. Ôi mẹ ơi, đám người này chắc không phải chầu chực ngoài cửa suốt nãy giờ đâu nhỉ. Thế mà không một tiếng động nào… Con người đúng là không thể nuông chiều, nhìn xem tố chất mới cao làm sao.
Tô Thanh Hòa nghĩ nhiều người sẽ bận rộn, kết quả thím Lý hô một tiếng trong đại sảnh ồn ào: “Ầm ĩ cái gì, mau chuẩn bị tiền với phiếu, đừng làm chậm trễ thời gian ăn cơm của người khác. Ai không ăn đi thẳng đi, đừng chiếm chỗ nhà nước.”
Ngay lập tức mọi người luống cuống lấy tiền móc phiếu, ngồi yên tại chỗ đợi thím Lý qua lấy.
…
Thím Lý lưu loát thu tiền lấy phiếu, Tô Thanh Hòa theo sau ghi nhớ việc phải làm.
Nếu như đi đến nơi người ta còn chưa nghĩ xong, thím Lý kéo Tô Thanh Hòa đi thẳng.
Còn phải đợi anh suy tới tính lui ư? Đừng có mà làm lỡ dở thời gian của mọi người, đến ăn cơm còn không biết mình muốn ăn gì, tư tưởng giác ngộ cũng thấp quá đi!
Mấy bàn người mà chưa đến mười phút tiền với phiếu đã thu xong hết rồi, hai người quay về bếp tìm bác Kiều, bảo bác Kiều làm cơm được rồi.
Tô Thanh Hòa thấy bác Kiều một mình nấu cho nhiều người như thế bèn nói: “Bác ơi, bác muốn cháu giúp một tay không, cháu cũng biết làm một vài món đơn giản. Bao nhiêu người thế, bác làm sao cho xuể?”
“Không sao đâu, ai tới ăn cơm mà không phải đợi?” Bác Kiều khua xẻng lớn nói: “Muốn ăn ngon mà không chịu chờ, tính xấu đó.”
Thím Lý ở bên cạnh cắn hạt dưa, tán thành: “Đúng thế!”
Tô Thanh Hòa nhìn qua cửa sổ nhỏ, thấy đôi mắt trông mong đợi đồ ăn đến của mọi người.
Bác Kiều trong bếp làm xong một bát, thím Lý bê ra ngoài cửa sổ, nói với Tô Thanh Hòa: “Tiểu Tô này, cháu học theo nhé, về sau lúc thím vội cháu làm như thím này.”
Tô Thanh Hòa nghĩ, trông kiểu này sao cứ cảm thấy không có lúc nào bận nhỉ.
Thím Lý nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ gọi to: “Hai lạng mì sợi thêm rau, đến lấy nhanh đi!”
Gọi to một câu rồi không quan tâm nữa, cũng không để ý người ta có nghe thấy hay không.
Cũng may mọi người đều nhìn chằm chằm vào bên này, vừa nói xong có người tự giác đến bê. Còn cười cười nhìn phục vụ của quán.
Tô Thanh Hòa thầm nghĩ, về sau mà làm ăn như này, quán ăn không mở nổi luôn… Đúng là không có cạnh tranh sẽ không phát triển. Ôi, may là cô đến đây nấu cơm chứ không phải đến ăn cơm, nếu không, cô tình nguyện không ăn cũng không nhận cục tức này đâu.
Bác Kiều làm việc mau lẹ, không đến một tiếng, đồ ăn đồ uống của mọi người bày đầy trên bàn. Tô Thanh Hòa xem thử, toàn là cơm canh vô cùng đơn giản, tay nghề của đầu bếp Kiều rất bình thường. Nhưng bác ấy dường như rất tự tin vào trình độ của mình, nói với Tô Thanh Hòa: “Bác nấu nhanh lắm, trước giải phóng bác làm ở nhà ăn công xưởng, mình bác phải nấu cơm cho bao nhiêu người ăn. Bận không ngẩng nổi đầu lên luôn. Bây giờ người đông không bằng một phần lúc ấy.”
Tô Thanh Hòa cười nói: “Cháu thấy mọi người ăn rất vui”
“Đương nhiên rồi, bát mì to oạch, ai ăn mà không thích chứ?” Thím Lý đưa cho Tô Thanh Hòa một nắm hạt dưa: “Tiểu Tô ăn hạt dưa đi, ăn nhiều nhiều vào đừng khách sáo. Chúng ta từ nay làm việc với nhau ở đây, không phải ngại ngùng gì cả nhé. À đúng rồi, nghe nói cháu là con dâu huyện trưởng. Bình thường nhà huyện trưởng ăn gì?”
“… Ăn giống mọi người ạ, lương thực phụ ăn kèm với dưa muối.”
“Ồ, thím còn tưởng mỗi bữa đều có mì sợi ăn chứ. Nếu để thím nói thì thức ăn quán cơm Quốc Doanh chúng ta quá ít, một tuần chỉ được ăn thịt kho tàu vào thứ hai với thứ sáu, những ngày còn lại thì không được ăn.” Thím Lý phàn nàn.